Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 560

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:54:06
Lượt xem: 34

Trong phòng ngủ chính tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Hàm Châu, Phủng Nguyệt đang đứng canh ngoài cửa khéo léo cùng với những người hầu khác lui xuống, đồng thời phái người canh giữ ở cổng ra vào viện, để hai vị chủ tử có không gian riêng thoải mái phát triển tình cảm.

Ra đến bên ngoài cổng viện, khuôn mặt xinh đẹp của Hàm Châu hơi ửng đỏ nói: "tình cảm giữa Vương Gia và Vương Phi thật tốt, đã nhiều năm rồi, họ vẫn yêu thương nhau thắm thiết…"

"Đúng vậy, Vương Phi và Vương Gia tình cảm rất tốt, còn tỷ với Lam Dịch đại ca chẳng phải cũng như vậy sao? Sáng hôm qua muội còn nhìn thấy tỷ tỷ, mặt mày rạng rỡ !" Phủng Nguyệt nghe Hàm Châu nói, bật ra một tràng cười lớn, nói với vẻ mặt trêu chọc.

"Muội thôi đi, ta lúc nào mà mặt mày rạng rỡ chứ?" Hàm Châu bỗng nhiên đỏ mặt, có chút xấu hổ nói.

Dù hiện tại nàng ấy đã là mẹ của hai đứa con, nhưng bị người khác trêu chọc, nàng ấy vẫn cảm thấy mặt nóng bừng.

"Haha, Hàm Châu tỷ tỷ xấu hổ rồi !" Phủng Nguyệt vui vẻ nhìn Hàm Châu bên cạnh cười nói.

"Được rồi, đừng chêu chọc ta nữa, muội và Huyền thị vệ đã ở bên nhau lâu như vậy, vẫn chưa có tiến triển gì sao? Muội đó phải nhanh lên, sớm ngày sinh một tiểu đệ đệ cho Cẩm nhi tỷ và Hổ nhi ca của bọn ta đi!" Hàm Châu bị Hàm Phủng Nguyệt chêu chọc, không nhường nhịn nữa, thẳng thắn đáp trả.

"Ài, Hàm Châu tỷ đang nói gì vậy chứ? bọn muội còn đây với kia a! vẫn còn sớm!" Nhắc đến Huyền Dịch, Phủng Nguyệt sắc mặt đột nhiên ửng đỏ, dáng vẻ ngượng ngùng có chút dịu dịu dàng.

"Vẫn còn sớm? còn chờ đợi nữa, tỷ e rằng hoa hiên vàng cũng tàn mất rồi, theo tỷ, việc này sớm ngày nào tốt ngày ấy, muội cũng không còn trẻ nữa!" Hàm Châu nhìn cô gái ngốc nghếch vẻ mặt đang ngượng ngùng, tình ý sâu xa nói.

Nhiều năm qua không biết Huyền Dịch đang nghĩ gì, cũng không hề nói một lời nào, hai con người sống cũng không gần không xa, nhìn thôi cũng khiến người khác phải nôn nóng.

"Được rồi, tỷ tỷ, chuyện của muội sau này nói đi, chúng ta nên đi chuẩn bị thôi, dự là một lúc nữa các chủ tử sẽ cần đến nước nóng để tắm đó." Phủng Nguyệt đổi chủ đề, Hàm Châu cũng không nói nhiều nữa.

Hai người một người vào bếp dặn dò nước nóng chuẩn bị sẵn sàng, một người còn lại chuẩn bị sẵn quần áo sạch.

Kỳ thật Phủng Nguyệt trong lòng chưa bao giờ lo lắng, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nàng ấy là nữ tử có một số chuyện cũng không tiện nói ra.

Nhưng Huyền đại ca.......

Phủng Nguyệt cũng cảm thấy có chút không chắc chắn, nhiều năm qua Huyền Dịch vẫn luôn xa gần với nàng ấy, lúc nóng lúc lạnh, khiến nàng ấy cũng không biết rốt cuộc phải làm như thế nào.

Nàng chờ đợi đã 10 năm rồi.....

Mười năm đối với nhiều người là một khoảng thời gian dài, nhưng đối với nàng ấy nó dường như chỉ là một cái chớp mắt, tình cảm của nàng ấy dành cho hắn chưa bao giờ thay đổi, trái tim nàng ấy vẫn đập như ngày nào.....

Một lúc lâu sau, có tiếng gọi từ phòng ngủ chính, Hàm Châu đụng vào khuỷu tay của Phủng Nguyệt và nói: "Đi thôi, chủ tử gọi rồi !"

Phủng Nguyệt hoàn hồn, dẫn theo các nha hoàn phía sau, mang quần áo và nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, đưa vào căn phòng tắm bên cạnh phòng ngủ chính, sắp xếp xong mọi thứ rồi lại ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Không lâu trong phòng tắm chuyền đến tiếng nước chảy, sau một hồi phòng tắm lại trở về sự yên tĩnh.

Lúc này hai người mới dẫn người hầu vào phòng để dọn dẹp sạch sẽ.

Phủng nguyệt đi tới cửa phòng ngủ chính, nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: "Chủ tử, canh gà ác đã được nhà bếp chuẩn bị xong rồi, hai vị chủ tử có muốn dùng một chút không ạ?"

Trong phòng Bách Lý Mặc Thần đang nhẹ nhàng lau tóc cho Xuân Phong, nghe vậy hắn nhìn người ở bên, rồi lại nhìn ra cửa, khuôn mặt nhỏ vốn đã đỏ bừng giờ lại càng đỏ hơn.

Một đôi mắt long lanh ngấn nước, ngơ ngác nhìn Bách Lý Mặc Thần, tựa như đang buộc tội: "Chàng nhìn xem tất cả là tại chàng, ngại c.h.ế.t người ta rồi......"

Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy dáng vẻ của nàng, trong lòng tựa như lại nảy sinh hứng thú, hắn không khỏi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt thanh tú trắng nõn.

"Ngoan, đã nhiều năm như vậy, bọn họ đều đã quen rồi, nàng cũng phải làm quen đi... ưm!"

Nói đến đây đôi môi mỏng của hắn, đặt một nụ hôn lên chiếc miệng nhỏ đỏ tươi có chút hơi sưng.

"Đáng ghét...."

Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng cộng thêm âm thanh đặc biệt, và những lời nói đầy ấm áp của hắn, khiến trái tim Xuân Phong đập rộn ràng không thể giải thích được.

Nam nhân xấu xa, xem ra bản thân cả đời này bị hắn ăn sạch rồi!

Phòng ăn tối, Vân Oanh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ấm áp của cha nhìn mẹ, khoé miệng cô bé không khỏi mỉm cười vui vẻ.

Bây giờ cô bé đã gần mười ba tuổi, có một số việc cô bé cũng hiểu được, chiều hôm nay người hầu trong sân đã được lui ra ngoài chuyện này cô bé cũng biết.

Lúc này nhìn vẻ mặt hài lòng của cha, còn có gì mà cô bé không hiểu chứ.

Chỉ là không biết khi nào mới sinh thêm cho cô bé một tiểu muội muội nữa?

Vân Tễ tuy đáng yêu, nhưng bản thân cô bé thích trên người tiểu đệ này lại không có cái nào, đúng là không có gì thú vị a, vẫn là có muội muội tốt hơn.

Vân Oanh ngồi ngẩn ngơ trước bát cơm, trong lòng không khỏi phấn khích mãnh liệt.

Ngay cả tiếng cha mẹ gọi cũng không nghe thấy......

"Oanh nhi...Oanh nhi, con đang suy nghĩ cái gì vậy? nghĩ gì tập mà trung thế, ngay cả mẹ gọi cũng không nghe thấy!"

"A? con....con đang nghĩ khi nào mẹ mới sinh cho con một tiểu muội muội nữa?" Vân Oanh định thần lại, nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp của mẹ trước mặt, không cần suy nghĩ nói.

".........."

Xuân Phong sững người, sau đó...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-560.html.]

Dưới gầm bàn một bàn chân lặng lẽ, giẫm mạnh lên đôi giày lộng lẫy và tinh xảo của ai đó, giẫm thôi vẫn chưa đủ, lại còn day qua day lại mấy lần mới thả lỏng ra.

Nhưng không ngờ, người bị giẫm dường như không có gì bất thường, cười vô cùng thoải mái, nhìn cô bé ngồi bên cạnh hỏi.

"Oanh nhi muốn có muội muội sao?" Bách Lý Mặc Thần nghiêm túc hỏi.

"Dạ, tất nhiên rồi, nếu con có muội muội, con có thể chia sẻ những điều thú vị với muội ấy, không giống Vân Tễ, cái gì cũng không biết." Vân Oanh nhìn cha mình với dáng vẻ tâm đắc, trong lòng nén cười, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.

"Ai nói vậy? Vân Tễ biết rất nhiều chuyện đó, ví dụ như....." Vân Oanh vừa nói xong, Bách Lý Mặc Thần chưa kịp trả lời, bên kia người bị gọi tên đã cất tiếng phản bác lại.

"Vậy Vân Tễ có muốn có muội muội không?" nghe thấy con trai nhỏ phản bác, Bách Lý Mặc Thần trên môi nở một nụ cười trìu mến hỏi.

"Ả? muội muội có đáng yêu giống con, dễ thương giống con, hiểu chuyện giống con không? muội muội có tranh đồ ăn với Vân Tễ không ạ?" Bách Lý Vân Tễ ngước lên vẻ mặt ngây ngô tuấn tú, hồn nhiên đáng yêu hỏi.

"Hahaha, tất nhiên rồi, nếu như có muội muội, sau này chắc chắn sẽ đáng yêu, hiểu chuyện giống như Tễ nhi, có điều, Vân Tễ hiểu chuyện và dễ thương như vậy, nhất định sẽ nhường muội muội, không tranh giành đồ ăn với muội muội đúng không?" Bách Lý Mặc Thần cười lớn, đặc biệt yêu thích đối với sự đáng yêu của con trai nhỏ, xoa xoa đầu nhóc con, đưa cho nó một cái đùi gà, âu yếm nói.

"Wow, Vân Tễ cũng là ca ca a, mẹ ơi, mẹ, nhanh chóng sinh cho con một muội muội đi!" Nghe vậy, Vân Tễ nắm tay của Xuân Phong lắc lắc vui vẻ phấn khích nói.

Đối với sự kính phục dành cho đại ca, sự kính phục xuất phát từ sâu trong lòng của cậu bé, Vân Tễ đặc biệt phấn khích, khi biết mình cũng có thể là một người ca ca, được người khác kính phục.

"........."

Xuân Phong khuôn mặt không nói nên lời, kẻ bín thái kia còn 'ác ý' dụ dỗ con nít.

Hồi lâu sau, nàng không thể không cúi đầu xuống bên cạnh dỗ dành nhóc con: "Được rồi, Vân Tễ, mau ăn đi, ăn nhiều một chút, cao lớn thì mới có thể làm ca ca."

"Dạ, Vân Tễ ăn nhiều cơm, mẹ đồng ý sinh cho Vân Tễ một muội muội rồi, không được lừa người đâu đó!" Vân Tễ gật đầu, ôm bát cơm và ăn một cách chăm chú.

Người ngồi đối diện, khuôn mặt vui vẻ âm thầm khen ngợi, không hổ là con trai hắn.

Lời vợ đại nhân nói có thể ví như thế nào đây ?

Đúng, là thần trợ giúp!

Hahaha.......

Bách Lý Mặc Thần đắc chí, vẻ mặt vui vẻ nên cơm tối nay hắn ăn được thêm hai bát cơm, còn tự lảm nhảm, ăn nhiều chút, mới có thể lực!

Kể từ một tháng sau đó, một vị Vương Gia nào đó bật chế độ chiếm hữu ma quỷ...

..........

Bên này Lam Lam nhận dặn dò của Xuân Phong, trở về hồi phủ để bàn bạc và chuẩn bị, rồi sau đó mang thiệp canh đỏ đi đến Kỷ Phủ.

Xe ngựa vừa dừng trước cửa Kỷ Phủ, một người hầu lập tức nhận ra biểu tượng xe ngựa của phủ Quốc Công.

Theo chỉ dặn của đại phu nhân, y lập tức bước tới, kính cẩn mời người ngồi bên trong xuống xe, tiếp đón qua cổng.

Ở cửa trong, nha hoàn tiểu Tư nhận được tin tức nhanh chóng chạy về hậu viện báo tin.

Điểm khác biệt là, người tiểu Tư này chạy về phía chính phòng, trong khi đó người nha hoàn còn lại lại đi về hướng đông viện.

Người sống trong chính viện của Kỷ Phủ đương nhiên là người đứng đầu của Kỷ Phủ, cũng chính là gia đình của đại phu nhân.

Mà phía đông viện lại là gia đình nhị phòng sống, bởi vì tâm nguyện cuối cùng của Kỷ lão đại nhân trước khi lâm chung là mong huynh đệ nhà họ Kỷ chung sống hòa thuận, nên đến nay Kỷ Phủ vẫn chưa ở riêng.

Tiểu Tư bước vào chính điện giải thích tình hình, đại phu nhân liền kéo theo con gái tới cổng trong để nghêng đón.

Hiện tại Kỷ Phương Hoa, đã không còn tâm bệnh, sau vài ngày điều dưỡng sức khỏe, trông người rạng rỡ hẳn lên.

Toàn thân toát lên vẻ dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, so với trước đây quả là khác biệt, đôi đồng tử đen sâu thẳm bên trong không còn chứa ưu sầu, thay vào đó là một luồng ánh sáng rực rỡ.

Đó là ánh sáng tự tin mười phân vẹn mười, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mặt khác, mẹ con Tần thị vốn luôn chú ý đến động tĩnh của chính phòng nghe nói có người từ phủ quốc công tới.

Vốn đang mơ hồ bỗng phút chốc bừng tỉnh hiểu ra, nhưng sau đó lại càng cảm thấy căm hận hơn.

Dựa vào đâu mà đứa bệnh tật của chính phòng kia lại có thể giành được sự ưu ái của Vương Phi? Bây giờ người từ phủ quốc công đến, tám phần là để dạm ngõ.

Nghĩ tới đây, Tần thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, chính phòng đã đè đầu cưỡi cổ bọn họ nhiều năm nay, đến nay bọn họ lại muốn lấy chuyện hôn sự để gây áp lực lên đầu con gái bà ta?

Rõ ràng Tần thị không bằng lòng, nhưng đến nước này phải làm gì đây?

Tần thị không khỏi ngẩng đầu đưa ánh mắt nhìn con gái, đang đứng bên cạnh cắn môi sắp khóc, trong thâm tâm âm thầm đay nghiến, lập tức dẫn con gái ra tiền sảnh.

Phía trước, Lam Lam nhìn thấy Kỷ Phương Hoa, trong lòng không khỏi cảm thán một câu, quả là một mỹ nữ phong nhã vô song.

Trong mắt nàng, phong thái của người phụ nữ trước mặt này, ngoại trừ Xuân Phong ra có lẽ không còn ai có thể so sánh được.

"Vị đây chắc hẳn là Kỷ đại tiểu thư phải không? Nghe danh Kỷ đại tiểu thư vừa có đức lại có tài, phong nhã vô song, hôm nay được gặp quả là như vậy." Lam lam chân thành khen ngợi.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Thiếu phu nhân quá lời rồi, xin mời ngồi, đây là lần đầu tiên Thiếu phu nhân đến thăm, ta không nghênh đón được từ xa được, thất lễ với khách quý, mong được lượng thứ." Kỷ đại phu nhân, khuôn mặt tươi cười trước lời nói của Lam Lam, nhanh chóng mời người ngồi xuống, chào hỏi nồng nhiệt.

Loading...