Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 544

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:50:03
Lượt xem: 41

"Lão Du, chuyện hôm nay là do Vân Tễ nghịch ngợm, ta sẽ để thằng bé đến hiệu thuốc của ông làm thư đồng một tháng, xem như trừng phạt, cũng là để thằng bé bù đắp sai lầm của mình, về phần cao dược mà ông vừa nghiên cứu được, nếu không ngại thì giao hiệu thuốc và số thuốc mỡ còn lại cho ta, ta giúp ông chế lại một phần khác, được không?

Xuân Phong cười nhạt, giọng điệu thành khẩn.

Lão Du vừa nghe nói muốn để tiểu ma vương kia ở lại hiệu thuốc của mình một tháng, khuôn mặt già nua trong nháy mắt đã biến thành hoa cúc.

Sau đó ông ta lại nghe Vương phi nói câu sẽ giúp mình chế lại một phần thì sáng mắt lên, trong chốc lát đã quên sạch chuyện của tiểu ma vương, liên tục gật đầu đồng ý.

Chỉ cần vương phi chịu ra tay, ông ta tin số cao dược mà vương phi làm ra sẽ còn tốt hơn mình vô số lần.

Nhiều năm như vậy trôi qua, ông ta càng thêm hiểu biết về vương phi, lại càng kính phục y thuật của nàng xuất thần nhập hóa.

Thái độ ông ta dành cho Xuân Phong có thể nói là cung phụng như thần linh!

Như vậy, một hồi 'gút mắc' mới xem như hạ màn.

Thấy nhân vật chính trong chuyện hôm nay bị phạt mà hai nhóc kia cũng không chút nào là không vui, ngược lại hai người đứng một bên xem náo nhiệt còn bĩu môi, ra vẻ thất vọng.

Xuân Phong thầm bật cười, sau khi tiễn Du thần y đi, nàng mới quay lại nói với Vân Tễ:

"Vân Tễ, trong một tháng tới đây, còn phải đi theo Du gia gia học tập hỗ trợ làm việc cho tốt, nếu không mẫu thân sẽ trừ mất kẹo que và sữa chua một tháng của con!"

Mấy năm nay, sữa chua và kẹo que đều là đồ ăn vặt mà nàng nhân khi rảnh rỗi thì làm cho bọn nhỏ ăn.

Không ngờ đám nhỏ lại vô cùng thích, gần như mỗi ngày đều ăn.

Khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cái bánh bao nhỏ vốn vẫn âm thầm cảm thấy may mắn lại sụp đổ trong nháy mắt.

"Mẹ..."

Thằng bé gọi tiếng mẹ kia cực kỳ dính người, Xuân Phong nghe đến mức trái tim sắp tan chảy, nhưng vẫn nhịn sự mềm lòng, lắc đầu.

"Chuyện này không thể thương lượng, đã làm sai thì phải dũng cảm gánh vác, đây mới đúng là nam tử hán, không phải sao?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong kiên nhẫn dẫn dắt thằng bé.

"Ồ..."

Bánh bao nhỏ miễn cưỡng đồng ý.

Hai người bên cạnh nhìn nhau, nhếch miệng cười.

Họ không biết ngay sau đó là đến lượt mình.

"Về sau hai người các con cũng phải đi giúp Du gia gia làm việc mỗi ngày, trong một tháng, nếu không làm tốt, hoặc không giám sát đệ đệ cho tốt, sẽ bị trừ gấp đôi sữa chua với kẹo que."

Xuân Phong xoay người nói với đôi long phượng song sinh, không khách sáo chút nào.

Lần này Vân Tấn và Vân Oanh đều mặc kệ, đồng loạt bĩu môi phản kháng:

"Mẹ, sao con cũng phải đi, chúng con đâu có phạm lỗi gì."

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vân Oanh đã sắp nhăn thành mướp đắng rồi, nàng ta không quen với mùi thuốc đó, hơn nữa Du gia gia còn rất dong dài, có thể khiến đầu họ nổ tung.

"Mẫu phi, con vẫn còn có chính sự khác phải xử lý, e là không đi được rồi!"

Vân Tấn rất nhanh đã tìm cho mình một cái cớ để đáp trả, thời khắc này hắn mới cảm thấy làm hoàng đế cũng không tệ đến vậy.

"Không cần, chính sự trên triều đã có phụ vương con và các đại thần giải quyết, con nhỏ tuổi chưa thể tự mình thân chính, mỗi ngày sau khi khai triều xong thì quay về đi cùng đệ đệ muội muội đi.

"Hơn nữa hiện tại con đã là vua một nước, cũng là đại ca của bọn họ, đương nhiên phải làm gương rồi.

Còn về Vân Oanh, con là tỷ tỷ, thường ngày không trông coi khuyên can để đệ đệ gặp rắc rối, không lẽ không nên chịu phạt chung sao?"

Xuân Phong phất tay áo rộng lên, nghiêm nghị nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-544.html.]

Đó gọi là nói chuyện lưu loát, Vân Tấn nhìn mẫu thân một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được chút cớ gì phản bác lại.

Vua một nước, không phải cũng nên làm gương cho người trong thiên hạ sao!

Nhưng thật sự phải đối mặt với mấy câu thần chú ma pháp đó của Du gia gia suốt một tháng sao? Vậy thì thật sự quá khó khăn rồi đấy...

Vân Oanh thấy các huynh đệ đều không phản bác được mẫu thân, chỉ đành tạm thời cúi đầu chịu thua, mở to hai mắt có ý đồ đợi phụ vương quay về sẽ nghĩ cách...

Đương nhiên Xuân Phong rất rõ tâm tư của tiểu nha đầu này, cũng không nói gì thêm, bảo hai người lớn về phòng, đưa người nhỏ về phòng rửa mặt, còn mình thì lạnh lùng ngồi trong phòng đợi vị vương gia nào đó về phủ.

Nàng đợi một mực đến chạng vạng tối, Bách Lý Mặc Thần bận rộn xong chính vụ trong cung mới về phủ.

Hắn về đến phủ đã thấy trong viện bày một bàn cơm lớn, vừa nhìn đã biết là Xuân Phong đích thân xuống bếp nấu.

Đột nhiên những mệt mỏi uể oải suốt ngày của Bách Lý Mặc Thần bị dọn sạch, trong lòng tràn đầy ấm áp hạnh phúc.

Nhìn thê tử yêu dấu của mình sắp xếp một bữa cơm nhà thịnh soạn, Bách Lý Mặc Thần cười đến rạng rỡ.

"Ái phi vất vả rồi!"

Nói xong thì bước lên, duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Xuân Phong.

Xuân Phong chỉ cảm thấy thắt lưng căng thẳng, sau đó là hơi thở quen thuộc bao bọc lấy hơi thở của mình, bên tai là âm thanh dễ nghe mà từ tính của hắn.

Đột nhiên nàng có cảm giác mười năm như một ngày, thời gian vội vã, còn bọn họ vẫn như trước, ân ái không thay đổi.

Nhưng khác biệt là họ đã có kết tinh tình yêu, vướng bận nhiều hơn...

"Được rồi, mau buông ra, để bọn nhỏ nhìn thấy thì không tốt đâu."

Xuân Phong đỏ mặt nói nhỏ.

Bách Lý Mặc Thần nghe vậy thì im lặng, nhẹ nhàng buông tay ra khỏi vòng eo nhỏ kia, lại vô cùng nhanh nhẹn "trộm hương" trên mặt thê tử một cái.

Xuân Phong thẹn thùng vỗ n.g.ự.c hắn: "Giờ vẫn chưa tối, đúng là không biết xấu hổ."

"Ừm, vậy ta sẽ đợi đến tối..."

Nàng thẹn thùng, ý cười trong mắt Bách Lý Mặc Thần lại sâu thêm mấy phần, hắn nhếch khóe môi, tà mị cười, nói.

"..." Xuân Phong im lặng chỉ ném cho hắn một ánh mắt như giận như thẹn, sau đó đỏ mặt xoay người vào phòng gọi bọn nhỏ ra ăn cơm.

Suốt mấy năm nay, trong những ngày du hành khắp nơi bên ngoài, Xuân Phong đã không ít lần tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn ngày ba bữa cho gia đình.

Hiện nay về vương phủ chỉ là năm ba bữa thi thoảng nấu một lần, nàng luôn cảm thấy người một nhà như vậy sẽ ngày càng thân thiết, đó là loại cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.

Trên bàn cơm, Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần ngồi song song nhau, Vân Oanh ngồi cạnh Bách Lý Mặc Thần, Vân Tấn thì ngồi giữa hai tỷ đệ.

Cảm giác trước tiên của Bách Lý Mặc Thần là đã giảm bớt tâm tình nhi nữ.

"Oanh nhi sao vậy? Ai chọc con không vui?"

"Phụ vương... Oanh nhi không muốn đến chỗ Du gia gia đâu..."

Thấy mình đã thành công thu hút sự chú ý của phụ vương, Bách Lý Mặc Thần hỏi, Bách Lý Vân Oanh liền lên tiếng nói.

"Ồ? Chuyện gì vậy? Nói phụ vương nghe chút xem..."

Bách Lý Mặc Thần nghe vậy thì nhíu mày, buông đũa xuống, vô cùng nghiêm túc, nói.

Bách Lý Vân Oanh nhìn Bách Lý Mặc Thần, lại lén liếc nhìn mẫu thân vẫn đang lạnh nhạt ăn cơm, ánh mắt hiện lên một tia ranh mãnh.

Sau khi Bách Lý Mặc Thần hỏi, Vân Oanh mới kể lại hết một lượt chuyện đệ đệ gặp rắc rối thế nào, rồi mẫu thân phạt ra sao.

Từ đầu đến cuối Xuân Phong chỉ yên lặng lắng nghe không chen vào, tiểu Oanh nhi vốn dĩ cho rằng mình nắm chắc phần thắng, nào ngờ trong chốc lát, Bách Lý Mặc Thần lên tiếng khiến cô bé thất vọng hoàn toàn.

Loading...