Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 542

Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:50:00
Lượt xem: 31

"Ây, suốt nhiều năm qua hoàng thúc đã sống thế nào vậy ạ, mỗi ngày đều bị một đám lão thần bao vây, thật sự quá đáng thương."

Bách Lý Vân Tấn có chút chán nản ngồi trên giường mềm, trong tay cầm tách trà mà Vân Oanh đưa cho, cảm thán.

Vẫn nhớ mấy ngày trước hắn vẫn là tiểu vương gia cưỡi ngựa xem hoa, ăn uống vui chơi thỏa thích, lần này vừa quay người lại, lập tức biến thành hoàng tử cao cao tại thượng, nắm giữ thiên hạ.

Đúng là nhất thời hắn vẫn chưa thể thích ứng được, tuy nguyện vọng từ nhỏ của hắn là được làm một người anh minh thần võ như phụ vương, để người trong thiên hạ đều kính phục.

Nhưng thứ áp lực đột ngột và gánh nặng thiên hạ này lại khiến hắn cảm thấy bất lực.

Tính tình của hắn trưởng thành sớm, vẫn luôn đem những chuyện này giấu trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ, làm bạn với mẫu thân và muội muội.

Bách Lý Vân Oanh thấy ca ca dường như không phải đang vui, cười duyên an ủi hắn: "Ca ca, hiện tại huynh là hoàng đế, nếu huynh không thích mấy lão già kia, huynh cứ để họ về nhà làm nông đi, mẫu phi cũng đã nói rồi, làm việc nhiều một chút, có thể cường thân kiện thể, có lợi cho việc kéo dài tuổi thọ."

Vân Oanh cười vui vẻ, gương mặt mềm mại như hoa, tràn đầy nụ cười tươi tắn, trong đôi mắt lại lóe lên một tia khôn khéo.

"Phải, muội muội nói rất đúng, hôm nào bọn họ không nghe lời, ta sẽ để họ về nhà làm ruộng."

Bách Lý Vân Tấn đột nhiên nở nụ cười, gật đầu nói.

Xuân Phong nghe cuộc đối thoại của hai huynh muội này, thi thoảng lại cười nói, nàng nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

"Tấn nhi, mẹ biết hiện tại để con phải nghĩ đến chuyện thiên hạ này, đúng là có chút khó xử cho con, mẹ không yêu cầu con phải làm chuyện gì oanh oanh liệt liệt, nhưng có một điều phải dặn con, mọi việc đều lấy bách tính thiên hạ làm trọng, nhớ kỹ lấy người làm gốc!"

Xuân Phong đến gần, như thường lệ khẽ vuốt ve đầu của hai đứa trẻ, nói.

"Dạ, mẹ, hài nhi nhớ kĩ rồi!"

Nghe mẫu thân nói, đôi mắt đẹp của Bách Lý Vân Tấn chớp chớp, kiên định gật đầu đáp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-542.html.]

Thật sự không biết những lời "lấy người làm gốc" này nói ra thì đơn giản, nhưng khi làm lại gian nan đến cỡ nào.

Trong nhiều năm sau đó, tiểu hoàng đế trẻ tuổi năm đó vẫn ghi nhớ lời ấy, cẩn thận từng bước, cuối cùng trở thành một minh quân thiên cổ, đây là chuyện của sau này, tạm thời không nói đến.

Khung cảnh vốn dĩ yên tĩnh ấm áp, đột nhiên bị tiếng bước chân phá vỡ.

"Mẹ, mẹ, con cũng muốn ôm một cái!"

Bách Lý Vân Tễ hơn năm tuổi vừa bước vào cửa đã thấy mẫu thân ôm ca ca tỷ tỷ, nhất thời ghen tuông.

Một bước chạy chậm liền lẻn tới trước mặt Xuân Phong, động tác thuần thục lại nhanh nhẹn chen hai người kia đi, thành công chiếm lấy toàn bộ đùi của mẫu thân.

Vân Tễ lớn lên vô cùng đáng yêu, cơ thể tròn trịa, có chút nét trẻ con mập mạp, hơn nữa lông mi vừa dày vừa cong, đôi mắt to tròn xoe, còn có miệng nhỏ hồng hào tha thiết, thoạt nhìn giống như một búp bê.

Nếu không phải trên người thằng bé là trang phục nam nhi, chỉ e người ngoài đều sẽ nhầm lẫn thành nữ tử.

"Ây, tiểu tử gầy gò nhà ngươi lại chạy đi đâu gây chuyện nữa đây, trên người dính cái gì?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Tiểu đoàn tử vừa đến gần, Xuân Phong liền nhìn thấy đôi tay nhỏ bé bẩn thỉu kia, còn có một mặt đen thui không biết là gì.

Muốn ngăn lại cũng không kịp, Xuân Phong chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ trán, níu lấy đôi tay của tiểu tử mà hỏi.

"Mẹ, con đi làm thuốc mỡ cho Du gia gia đấy!"

Tiểu đoàn tử nói với vẻ mặt đáng yêu mềm mại, hoàn toàn không ý thức được mình gặp rắc rối.

"Du gia gia? Con lại tới phá hiệu thuốc của ông ấy à?" Xuân Phong cau mày, không biết nên khóc hay nên cười sẽ tốt hơn.

Quả nhiên, chưa đến thời gian một tách trà, nàng đã nghe từ ngoài cửa vọng đến một trần gào thét 'đau đớn':

"Vương phi, vương phi... người phải làm chủ cho lão nô!"

Loading...