Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:15:32
Lượt xem: 171
Tết nhanh chóng qua đi, mọi việc lại trôi qua yên bình như cũ. Ngoài lúc ra đồng, Xuân Phong sẽ chỉ ở nhà và đọc y thư.
Một hôm, thấy thời tiết bắt đầu ấm lên, Xuân Phong thu dọn đồ đạc, qua nhà trưởng thôn xin phép xây dựng. Tình cờ, hôm đó, côn trai trưởng thôn – Lưu Nhất Hiên cũng đang ở nhà. Hắn là một thanh niên 15 tuổi, cao lớn, khá dễ nhìn. Có lẽ hắn là thư sinh, ít tiếp xúc với ánh nắng, nên làn da khá trắng, tuy nhiên vẫn có nét mạnh mẽ, dạn dĩ. Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Nhất Hiên, Xuân Phong nghĩ có lẽ đây chính là hình tượng nam nhân của các cô gái trong thôn.
“Xuân Phong mới đến à con? Giới thiệu với con đây là con trai ta, Lưu Nhất Hiên. Nó đang học trên trấn nên con chưa gặp bao giờ.” Trưởng thôn giới thiệu.
“Hiên nhi, đây là Xuân Phong, con gái thứ 2 nhà Đoàn thúc.” Trưởng thôn lại giới thiệu con trai với Xuân Phong.
“Chào Lưu ca ca.” Xuân Phong sảng khoái chào.
Lưu Nhất Hiên từ nhỏ đã được gửi đi học, ít khi trở về, Xuân Phong lại ít hơn hắn mấy tuổi, cũng không hay chơi cùng nhau, do vậy trưởng thôn đặc biệt giới thiệu 2 bên.
“Chào Xuân Phong, ta có nghe thấy mấy chuyện của muội, thật là khiến Nhất Hiên ta ngưỡng mộ.” Lưu Nhất Hiên đáp lễ, lịch sự đáp lại.
“Chỉ là may mắn thôi, không đáng nhắc tới, Lưu ca, sau này cứ gọi ta là Xuân Phong thôi.” Xuân Phong biết hắn đang nhắc đến chuyện trồng rau.
Xuân Phong thấy để một cậu thiếu niên gọi mình là “muội muội” có vẻ hơi ngại, dù sao trong cơ thể này là một linh hồn hơn 20 tuổi rồi.
“Thật sao, là may mắn thật sao? À hôm nay Xuân Phong đến đây làm gì vậy?” Lưu Nhất Hiên nhìn cô gái xinh đẹp và hoạt bát trước mặt.
“À, ngươi không nói thì ta quên mất. Hôm nay ta đến nhờ trưởng thôn giúp một chút.” Xuân Phong đưa chiếc giỏ cho trưởng thôn, trong đó có một ít rau tươi. Khi muốn người khác giúp thì cũng nên cho họ chút lợi ích.
“Con muốn làm gì? Nếu giúp được ta sẽ giúp con, con còn mang thứ này đến làm gì nữa?” Trưởng thôn cười, nhận lấy chiếc giỏ.
“Cũng không phải đồ gì giá trị, con tới là muốn người xem giúp con, đợt này con muốn xây lại nhà.” Xuân Phong trực tiếp nói ra mục đích của mình.
“Ồ, ta nói mà, Xuân Phong thực sự rất giỏi giang. Đã xây lại nhà rồi. Được rồi, đợi một chút, ta đi coi ngày cho con.” Trưởng thôn nói rồi đi vào nhà, lật giở cuốn lịch cũ của ông.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Trong phòng khách chỉ còn lại Xuân Phong và Lưu Nhất Hiên, không khí nhất thời rơi vào im lặng.
Một lúc sau, trưởng thôn cầm một mảnh giấy, bước ra ngoài.
“Xuân Phong à, xem này, ngày mùng 5 tháng 3 là ngày đẹp, có thể cử hành hôn lễ hay động thổ được.” Trưởng thôn nói xong, đưa mảnh giấy cho Xuân Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-54.html.]
“Vâng ạ, cảm ơn ngài nhiều. À, con muốn mở rộng sân, ngài có thể dành chút thời gian đến đo cho con chứ?” Xuân Phong vui vẻ cầm tờ giấy, cười nói.
“Được, để ta đến đo giúp con. Làm móng nhà cũng cần phải đăng ký ở huyện đường. Tốt nhất là nên làm sớm chút còn xây.” Trưởng thôn cũng cười, gật đầu.
Xuân Phong dự định làm một khoảng sân nhỏ có 2 lối vào, cần mở rộng thêm sân một chút. Cũng may đất nền không quá đắt, chỉ mất khoảng 8 lạng. Xuân Phong nhanh chóng đưa bạc cho trưởng thôn, cũng đưa thêm cho ông một ít, nhờ ông hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.
Ngày tháng đã quyết định xong, giờ Xuân Phong cần phải suy nghĩ thật kỹ, mường tượng về thiết kế căn nhà, tiếp theo đó là tính toán vật liệu, tìm nhân công. Vì vậy, Xuân Phong bắt đầu bện rộn chạy khắp nơi, hỏi thăm, so sánh chất lượng và giá cả vật liệu. Cuối cùng, sau nửa tháng, Xuân Phong hoàn thành xong việc đặt hàng tất cả vật liệu xây dựng, việc giao hàng sẽ được tiến hành vào cuối tháng 2.
Do số lượng mà Xuân Phong đặt khá lớn, các cửa hàng đều vui vẻ đồng ý giao hàng tận nơi. Xuân Phong tính toán sơ bộ, chỉ riêng tiền vật liệu, cô đã tiêu hơn 20 lạng bạc, cô đã đặt cọc 10 lượng, phần còn lại sẽ thanh toán khi giao hàng. Về phần nhân công, chú Tần giới thiệu Phương sư phụ, ông là người có tay nghề giỏi và có trong tay đội nhân công tốt.
“Xuân Phong à, chắc ta phải thuê thêm một ít nhân công ngoài nữa. Khối lượng công việc khá lớn, cần thêm người hỗ trợ công việc cho đội của Phương sư phụ.”
“Tần thúc nói phải, con cũng đang có ý định này. Không bằng chúng ta chọn thêm mấy người trong thôn đến làm.” Xuân Phong nghĩ nghĩ, thấy ý kiến của Tần thúc rất đúng.
“Ừ, làm theo ý con đi.” Tần thúc vui vẻ nhìn Xuân Phong, thầm nghĩ, nếu lão Tam thấy con của lão giỏi giang như vậy, hẳn sẽ rất tự hào.
Ngày 27 tháng 2, từng đoàn xe bò, xe ngựa chở gạch, cát, sỏi,…tiến vào thôn Đại Hà. Đối với thôn Đại Hà trước giờ buồn tẻ, đây cũng là một khung cảnh ngoạn mục. Chuyện Xuân Phong xây nhà đã trở thành chủ đề nóng hổi của thôn dân, mọi người bắt đầu bán tán, có người nói nhà Xuân Phong thật là có phúc, tất nhiên cũng có những người ghen ghét, đố kị, không ăn được nho lại nói nho chua.
“Làm gì mà hống hách thế? Chỉ là xây cái nhà thôi mà” Vương thị cầm cái giỏ, khinh thường nói.
“Ồ, chỉ là cái nhà thôi sao, sao không thấy nhà bà xây?” Một phụ nhân mỉa mai Vương thị.
“Ngươi…. Hừ…” Vương thị bị xịt keo, không nói nên lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Vương thị vốn là người xấu tính, trước giờ cũng đắc tội không ít người, nên mới bị vả mặt như vậy. Vương thị bị ăn nhục ở ngoài, về nhà lại gặp chồng vũ phu, không dám làm gì, chỉ biết ở trong bếp chửi đổng, thế là trong bếp nhà Vương thị lại vang lên những tiếng leng keng lạch cạch.
“Ta cho ngươi kiêu ngạo này. Rồi sẽ có ngày ta cho ngươi đẹp mặt. Để đó rồi coi. Đồ khốn.” Bà ta cầm dao, hung hăng chặt củ cải trên thớt, vừa chặt vừa lẩm bẩm chửi.
Vương thị này thật sự là một kẻ thù dai, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, bà ta vẫn chưa để xuống được.
Về phần nhà Xuân Phong, lúc này ở nhà cô đã chất đầy vật liệu. Sau khi kiểm tra, cô trả số tiền còn lại cho cửa hàng, mọi người cũng rời đi hết, chỉ còn lại mấy người đứng tán chuyện.
“Xuân Phong thật lợi hại. Mấy năm trở lại đây, trong thôn chỉ mỗi nhà Xuân Phong là có thể xây nhà mới. Nhìn đống vật liệu này, hẳn là xây nhà lớn lắm.” Người lên tiếng chính là lão Vương, người chở xe bò.
“Ông Vương, cảm ơn lời khen của ông. May mà được mọi người giúp đỡ, chiếu cố ạ.” Xuân Phong lễ phép, khiêm nhường. Được người khác khen ngợi, cô cũng cảm thấy vui vẻ, tâm tình cực tốt.