Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 515
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:35:46
Lượt xem: 38
Trong nháy mắt, mùa thu đã đến, cây bách tùng trong sân vương phủ đã chuyển sang màu vàng, trông đặc biệt đẹp mắt.
Xuân Phong mang thai đã gần sáu tháng, cái bụng căng phồng khiến tim Bách Lý Mặc Thần đập loạn cả ngày, hắn nhớ rõ Hoàng Hậu lúc trước mang thai bụng cũng không to đến vậy
Rất nhiều người đều nói vương phi đang mang song thai trong bụng nên bụng nàng mới to như vậy.
Xuân Phong cũng rất tò mò về bụng của mình, nhưng thời đại này không có siêu âm như kiếp trước nên nàng không thể biết được.
Dù cơ thể ngày càng nặng nề nhưng nàng vẫn không từ bỏ việc tự mình rèn luyện, tuy rằng không thể nhảy nhót, nhưng việc đi bộ hàng ngày là điều nàng không bỏ ngày nào.
Nàng biết trình độ y học của thời đại này không thể so sánh với thời hiện đại nên cần phải cố gắng vận động, bảo đảm thể lực, ít nhất là để cô có thêm sự đảm bảo khi sinh nở.
Ngồi dưới gốc cây tùng dương trong sân, ngửa đầu nhìn những chiếc lá rơi xuống , Xuân Phong cảm thấy như quay trở lại mùa thu khi vừa đến thế giới này.
Đó là những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời nàng, nhưng cũng là những ngày hạnh phúc nhất của nàng.
Trong khoảng thời gian này, nàng lần đầu tiên được tận hưởng sự chăm sóc và ấm áp của tình mẫu tử trong cuộc đời trưởng thành.
Nàng đã làm rất nhiều việc trước đây muốn làm mà không có thời gian làm, đồng thời biến những việc không muốn làm thành sở thích của mình.
Nàng đã gặp hắn lúc tốt đẹp nhất...
Giống như một giấc mơ, như thể tất cả những chuyện này đều không có thật, lại không thể tin được.
Một cơn gió mùa thu đi qua, cuốn những chiếc lá rơi trên mặt đất lên trên, quay tại chỗ vài vòng rồi lại rơi xuống đất lần nữa.
Thời tiết se lạnh khiến Xuân Phong rụt cổ lại.
Chợt có hơi ấm sau lưng, một chiếc áo choàng được khoác lên vai nàng, ngay lúc Xuân Phong đang định nói: “Phủng Nguyệt, em đến vừa kịp lúc,” nàng đột nhiên bị ôm lấy, sững sờ trong giây lát, khóe miệng chợt mang ý cười nhẹ nhàng.
"Sao nàng ra ngoài không mặc thêm quần áo? Trời trở lạnh rồi, nên chú ý hơn mới phải." Hơi thở ấm áp của người phía sau phả vào má Xuân Phong, hắn vẫn như thường lệ hỏi han.
Mỗi lần ngửi được mùi này, Xuân Phong lại cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.
"Ta không sao. Sao chàng lại về vào lúc này? Chẳng phải vẫn đang thượng triều sao?" .
"Nàng bây giờ thân thể đã nặng nề hơn. Bệ hạ đặc biệt cho phép ta rời đi, để ta ở bên nàng thật tốt." Bàn tay của Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng chạm vào cái bụng đang nhô lên, như đang vuốt ve một bảo bối rất quý giá, vô cùng thận trọng.
“ Là Hoàng đế cho chàng nghỉ phép hay là chàng bãi công đó?” Xuân Phong có chút buồn cười hỏi lại một câu.
“Ta ở cùng nương tử thì làm sao chứ ? Huống hồ nàng còn đang có mang vất vả như vậy.” Bách Lý Mặc Thần lạnh nhạt nói, chỉ nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt kia, ánh mắt ấm áp, tựa hồ ngày thu hiu quạnh có thể trở thành ngày xuân tươi đẹp.
"Được, chàng nói gì cũng đúng." Xuân Phong quay người nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của hắn, vẻ mặt thỏa mãn nói.
Không biết từ khi nào, nàng bắt đầu giống như hắn, bắt đầu thích véo mặt đối phương.
Nhưng nói ra thì, Xuân Phong thực sự cảm thấy làn da của tên yêu nghiệt này thực sự rất tốt, sau này sẽ không cần lo lắng về vấn đề da của con mình.
“Tối nay ta muốn ăn bánh phù dung và canh sữa bò, chàng làm có ngon không?” Xuân Phong một tay ôm bụng, một tay chống eo đi về phía nhà, cũng không quên phân phó người bên cạnh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-515.html.]
"Được, ta sẽ làm!" Bách Lý Mặc Thần vui vẻ đồng ý, không có một tia thiếu kiên nhẫn.
Trong những ngày sau khi mang thai, Xuân Phong bắt đầu cố ý vô tình giáo huấn cho Bách Lý Mặc Thần những tư tưởng của mình, hay đúng hơn là tư tưởng của thế kỉ 21
Thuận tiện kể cho hắn nghe chuyện của cha mẹ mình. Vô tình, Bách Lý Mặc Thần dường như cũng bị nhiễm theo.
Vốn dĩ, điều Xuân Phong muốn thể hiện là cuộc sống mà cô hằng khao khát, là thế giới ngọt ngào của hai người.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Bách Lý Mặc Thần , một người đàn ông đường đường bảy thước nam nhi, một vương gia lần đầu tiên vì mình mà rửa tay nấu canh cho mình, cô vẫn cảm động rơi nước mắt.
Ngoài ông nội của nàng ra, đây là người đàn ông đầu tiên nấu cơm cho nàng, ở thế giới cổ đại nơi nam quyền chí tôn.
Nàng chỉ nhớ ngày đó hắn nói với mình rằng, muốn ăn cái gì hắn cũng sẽ làm, muốn điều gì hắn cũng sẽ cho, rồi có một ngày hắn sẽ cùng nàng dạo chơi nhân gian, hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người.
…
"Vương phi, ta nghe nói mấy ngày nữa sẽ tổ chức kỳ thi mùa thu, nghe nói công tử nhà mẹ người hiện đang được chú ý!"
Hôm nay Phủng Nguyệt xuất phủ trở về, nói nhỏ vào tai Xuân Phong tin tức mình nghe được trên đường.
"Ngươi đi ra ngoài một chuyến thôi mà nghe được không ít tin tức nhỉ ." Hàm Châu bên hầu hạ một bên nói chuyện với Phủng Nguyệt.
"Nó không tệ, nhưng bây giờ vẫn còn trẻ, tương lai còn rất dài, không thể chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà kiêu ngạo." Xuân Phong đọc y thư một lát, nghe được Phủng Nguyệt nói, ngừng đọc sách, chậm rãi trả lời.
"Thiếu gia thoạt nhìn thông minh, cũng không kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa, bên cạnh không phải còn có Vương phi nhắc nhở sao!"
Hàm Châu vẫn luôn điềm tĩnh, ăn nói khéo léo, cười đáp lại nói
"Ừ, đã lâu rồi ta không trở về thăm." Nhắc mới nhớ, đã hai tháng nàng chưa về thăm mẫu thân và đệ đệ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nhưng thật ra mẫu thân và Xuân Sinh nghĩ Xuân Phong mang thai, đã tới thăm vài lần.
“Vương phi muốn trở về nhà mẹ cũng không dễ dàng gì, vẫn cần phải nói với Vương gia một tiếng, cách nhau gần như vậy, nên dành chút thời gian trở về thăm nhà một chút.”
Phủng Nguyệt rót một ly nước đưa tới, cười nói.
Vương phủ của họ là đặc biệt nhất. Sau khi Tiên đế băng hà, Tân đế đăng cơ, các Vương gia khác sẽ bị ban phong hào, ban đất phong, phải đi tới đất phong, không có triệu thư từ Hoàng Thượng, không được vào kinh.
"Được rồi, các ngươi đi mời Vương gia tới đây, ta có chuyện muốn cùng hắn thương lượng." Xuân Phong suy nghĩ một chút rồi nói với Phủng Nguyệt.
Mặc dù Bách Lý Mặc Thần nghỉ phép có thể không cần lên triều, nhưng hắn vẫn phải giải quyết rất nhiều quân vụ, cho nên đa số thời gian ở phủ cũng đều ở trong thư phòng
Xuân Phong nghĩ tới điều mình đã ấp ủ từ lâu, hiện tại đã đến lúc bắt tay vào thực hiện.
Một lúc sau, Phủng Nguyệt theo Bách Lý Mặc Thần vào căn phòng thứ năm.
"Sao vậy? Có chuyện gì muốn cùng ta thương lượng sao?" Bách Lý Mặc Thần còn chưa ngồi xuống đã hỏi thẳng
"Có một số việc ta muốn cùng chàng thương lượng, những việc này thao tác tương đối phức tạp, trong thời gian ngắn sẽ không dễ dàng làm tốt, ta muốn mời Du thần y tới hỗ trợ..."