Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 511
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:35:40
Lượt xem: 37
Lúc Xuân Phong tỉnh dậy, đã là nửa đêm, cửa cung sớm đã khóa, lúc này cũng không có cách nào hồi phủ, cho nên bọn họ ngủ lại trong cung.
Lúc mở to mắt ra, Xuân Phong quan sát bố trí trong phòng một chút, phỏng đoán chắc vẫn còn ở trong cung.
Nàng ngủ một tư thế hơi lâu, thân thể có hơi tê dại, chỉ một run rẩy rất nhỏ, người bên cạnh liền bị đánh thức.
“Tỉnh rồi? Đói bụng không?”
Ánh mắt Bách Lý Mặc Thần còn mang theo cảm giác m.ô.n.g lung, như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc mộng, nhưng vẫn là ân cần hỏi.
"Ta kêu người chuẩn bị đồ ăn cho nàng, muốn ăn một chút rồi hẵng ngủ tiếp không?" Bách Lý Mặc Thần ngồi dậy, trong tay khẽ vuốt tóc Xuân Phong.
Hắn nghe ma ma có kinh nghiệm trong cung nói, nữ nhân lúc mang thai rất dễ đói, bất cứ lúc nào đều phải cho người chuẩn bị món nàng thích ăn, để cho bất cứ lúc nào nàng có thể ăn được.
Trải qua vài lần thấy việc sinh con, trong lòng Bách Lý Mặc Thần đều có hơi đau lòng, sinh con vất vả như vậy, tương lai Phong Nhi của hắn sinh con cũng sẽ vất vả như vậy sao?
Bách Lý Mặc Thần cầm một nhúm tóc của Xuân Phong, suy nghĩ có hơi bay xa.
"Ừ, muốn ăn, đúng lúc ta đói bụng, bây giờ là giờ nào rồi?" Xuân Phong gật đầu chuẩn bị bò xuống giường, bụng của nàng thật sự có chút đói, cũng không biết mình ngủ bao lâu.
Nhưng mà nàng còn chưa kịp bò đến bên giường, thân thể đã được người nhẹ nhàng bế lên, trực tiếp ôm lấy.
“Bây giờ đã là giờ Dần, ăn cơm xong, chắc là trời đã sáng, nàng ngủ thêm một lát, dưỡng sức cho tốt.”
Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong đi về phía bên cạnh bàn gỗ điêu khắc hoa lê ở gian ngoài, sau khi nhẹ nhàng buông người xuống, chậm rãi mở miệng nói.
“À, ta ngủ lâu như vậy sao!” Xuân Phong không khỏi có chút kinh ngạc, còn hơi ngượng ngùng nói.
“Có thai khó tránh khỏi tham ngủ một chút, lại mệt mỏi, đương nhiên là phải ngủ nhiều một chút.” Trong lúc nói chuyện cơm trên bàn đã mang lên đủ, Bách Lý Mặc Thần vừa nói chuyện vừa múc cho Xuân Phong một chén cơm đưa đến trước mặt nàng.
“He he, huynh hiểu biết cũng rất nhiều.” Thấy Xuân Phong cười ha hả nói một câu.
Nàng nào biết, sau khi Xuân Phong ngủ, hắn cố ý tìm lão ma ma kinh nghiệm phong phú hầu hạ chủ tử trong cung đến hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến thai phụ, hơn nữa còn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
"Đúng rồi, hôm qua sự tình khẩn cấp, còn chưa có hỏi đại tỷ nàng rốt cuộc tại sao lại đột nhiên ngã sấp xuống? Sau khi đại tỷ mang thai, không phải Hoàng Thượng vẫn luôn cho người cẩn thận chăm sóc sao? Người bên cạnh cũng đều ngàn chọn vạn tuyển."
Trong lòng Xuân Phong không thể chấp nhận cách giải thích té ngã ngoài ý muốn này làm động thai khí.
Với sự để ý của Hoàng Thượng tới Hoàng Hậu, xuất hiện sai lầm như vậy, gần như không hợp lý.
Hơn nữa đáy lòng Xuân Phong cũng dự cảm, cho nên liền hỏi.
“Ừ, theo lời các cung nữ hầu hạ lúc ấy nói là không cẩn thận giẫm phải một cục đá to đầy rêu xanh, nên mới trượt chân.” Bách Lý Mặc Thần vừa gắp đồ ăn cho cho Xuân Phong, vừa lên tiếng giải thích tình hình ngay lúc đó một lần.
“Cục đá to đầy rêu xanh?” Xuân Phong nhướng mày, trong cung chỗ nào có cục đá to đầy rêu xanh? Còn ở giữa đường à?
Coi như là thế đi, nhưng mà rêu xanh kia cũng chỉ sinh trưởng ở chỗ ẩm ướt tăm tối, làm sao có thể mọc được trên đường?
Còn có dưới tình huống rêu xanh chỉ có ở giữ được hơi nước, trơn ướt mới có thể làm người trượt chân, đây là ngày mùa hè, đã sắp nửa tháng không có mưa, làm sao có thể còn có rêu xanh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-511.html.]
Khắp nơi đều là điểm đáng ngờ, làm cho người ta không hoài nghi cũng không được.
Hiển nhiên do có người muốn mưu hạ con vua, Xuân Phong tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi Bách Lý Mặc Thần: “Huynh có điều tra được gì không?”
“Không có gì có thể không thoát khỏi ánh mắt của nàng, xem ra mang thai cũng không thể làm nàng trở nên ngốc đâu!” nhếch môi cười, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ lấp lánh, giọng điệu nói chuyện đều mang theo chút ý cười.
“Hả?” Xuân Phong khó hiểu nhìn gương mặt tươi cười tà mị của hắn.
“Nàng nói nữ nhân sau khi mang thai, đầu sẽ trở nên ngốc?” Bách Lý Mặc Thần cười giải thích nghi hoặc cho nàng.
Xuân Phong chợt nhớ tới, kiếp trước lúc đi thăm bằng hữu vừa mới sinh sản xong nghe được một câu.
Mang thai một lần ngốc ba năm! Thật sự có chuyện như vậy sao? Xuân Phong kỳ quái nhìn Bách Lý Mặc Thần.
Nhưng mà Bách Lý Mặc Thần lại thay đổi đề tài khác: “Đúng là tra được một số thứ, nếu như không sai, hẳn là người bên cạnh Vân Vương.”
Bách Lý Mặc Thần dừng lại đũa gắp thức ăn cho Xuân Phong, nhẹ giọng nói.
“Vân Vương?”
Vân Vương chính là Tứ hoàng tử trước đó, sau khi tân đế đăng cơ, liền phong vương cho các hoàng tử khác, an bài đất phong, hiện tại những vương gia này đều đã không còn ở kinh thành nữa.
Nhưng Vân Vương này lại có thể duỗi tay đến trong hoàng cung, xem ra thật đúng là không thể khinh thường.
Tiên đế gia tổng cộng có tám vị hoàng tử, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, còn có Bát hoàng tử đều đã chít yểu lúc vừa ra đời .
Ngoại trừ Tam hoàng tử đã chít, cùng với Bách Lý Mặc Thần, còn có hai vị, sau khi tân đế đăng cơ liền phong vương, ban thưởng đất phong.
Ban đầu Hoàng thượng cho phong hào Vân Vương này, do muốn để cả đời hắn ta làm vương gia nhàn vân dã hạc, không màng đấu tranh triều đình, thanh nhàn cả đời.
Nhưng mà hiện tại xem ra vị Vân Vương này tựa như rất không hài lòng với cuộc sống như vậy.
Ban đầu Tứ hoàng tử Vân Vương, là hoàng tử cũng không mấy nổi bật, tiên đế không có ưu tiên gì, cũng không quan tâm đến Tứ hoàng tử bao nhiêu.
Mà lúc ấy Vân Vương làm tứ hoàng tử cũng là người an tĩnh trầm ổn nhất, tuân thủ bổn phận, giống như Lục hoàng tử Tễ Vương kia.
Tiên đế cùng với hoàng thượng hiện giờ, cả Diêu vương, đều không hy vọng bởi vì đấu tranh hoàng quyền mà khiến cho tay chân tương tàn, mặc dù tình cảm với các huynh đệ khác cũng không có thâm hậu, nhưng cũng không nghĩ tới nhất định phải có người chít.
Nhưng mà hôm nay bọn họ không đi tìm hắn ta gây phiền toái, hắn ta ngược lại tự mình đưa tới cửa.
Ý đồ hại đứa con trong bụng hoàng hậu, làm cho hoàng thượng không có con nối dõi, rồi đến cướp lấy giang sơn?
Xuân Phong cảm thấy đây giống như một ý nghĩ ngu ngốc, không nói đến cái thai Hoàng hậu sinh ra là một công chúa, cho dù không có đứa bé này, Hoàng thượng còn trẻ tuổi như vậy, còn có thể không có thêm con?
"Xem ra bọn họ ở Thái ấp khá nhàn rỗi, hết chuyện hòn đá, lại thêm chuyện nuôi quân trong rừng. Giỏi lắm." Trong ánh mắt Xuân Phong hiện lên một tia lãnh đạm và nghiêm trọng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nàng phẫn nộ không phải chỉ vì Hoàng Hậu, mà còn là vì chính mình. Họ đây là đang đánh chủ ý lên cả nàng đúng không?
Không, nàng tuyệt đối không cho phép con mình xảy ra chuyện!