Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 510
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:31:52
Lượt xem: 40
Quãng thời gian chờ đợi này thật dài, rõ ràng chỉ mới hơn nửa canh giờ, nhưng lại giống như đã qua một thế kỷ.
Cuối cùng, dưới tác dụng của thuốc thúc sanh, các cơn co thắt tăng nhanh, nhưng vẫn chưa đủ, mãi đến bát thuốc thúc sanh thứ hai rót xuống, cửa mình mới mở được khoảng bảy phân.
Xuân Phong liên tục không ngừng xoa bóp bụng, trong lòng lo lắng, quần áo trên người hầu như đã ướt đẫm mồ hôi, chỗ phía sau lưng đã có thể vắt ra nước.
"Ta có thể sắp không ổn rồi, nhất định phải giúp ta giữ lại đứa bé!" Xuân Vũ vốn đau đến mức sắp hôn mê, lại bị một cơn đau kích thích làm tỉnh táo thêm không ít.
Nàng ôm chặt lấy cánh tay của Xuân Phong, cố gắng hết sức nói.
"Không sao đâu, đại tỷ, tỷ hãy tin ta, tỷ nhất định sẽ không sao, đừng nói chuyện nữa, hãy giữ sức." Xuân Phong cầm tay Xuân Vũ an ủi.
Quá trình sinh nở của Xuân Vũ tốn sức hơn rất nhiều so với Thúy Liên lúc trước, nàng không nhớ rõ bản thân rốt cuộc đã hôn mê bao nhiêu lần, và không nhớ được đã tỉnh lại bao nhiêu lần bởi cơn đau, mỗi lần đều là Xuân Phong kéo nàng lại.
Điều rõ nhất trong ký ức là một cơn đau nhức trước khi đứa bé ra đời, sau khi trải qua cơn đau cuối cùng đã hoàn toàn hôn mê.
"Đứa bé, đứa bé, ra rồi, ra rồi!" Ma ma đỡ đẻ kích động nói, nhưng trong phút chốc lại lạc giọng.
Đứa bé đã ra rồi, nhưng lại không có tiếng khóc lớn như trong dự tính, giương mắt nhìn lên, mặt của đứa bé gần như tái xanh.
"Việc này....việc này, phải làm sao đây!" Các ma ma đỡ đẻ và vị thái y kia liếc mắt nhìn nhau, thấy được vẻ nghiêm trọng trong ánh mắt của nhau.
Trái lại Xuân Phong đã sớm có chuẩn bị, nàng đã dùng phương pháp cấp cứu vàng rất nhiều lần, sớm đã tiến hành trong sự kinh ngạc của mọi người.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Xuân Phong dùng phương pháp này, nhưng đây lại là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, mọi người không khỏi há hốc miệng nhìn chằm chằm vào động tác của vị Vương phi này.
Nghe đồn Diêu Vương phi là một diệu thủ thần y, có lẽ đây chính là sự khác biệt của thần y.
Nhưng trông đứa bé đó rõ ràng đã không còn hơi thở, Vương phi nương nương đang làm gì vậy?
Đến khi miệng của Xuân Phong chạm vào đứa bé nhem nhuốc kia, các ma ma và cung nữ càng kinh ngạc hơn.
Cảm giác đó thật khó tả, đứa bé vừa sinh ra, trên người mang đầy máo và nhem nhuốc, Vương phi nương nương lại hôn lên miệng đứa bé kia như thế, cảnh tượng đó nhìn thế nào cũng có chút thảm thương.
Nhưng nhìn cảnh tượng này lại đặc biệt khiến người ta phải cảm động, thậm chí còn khiến cho sống mũi người ta cay cay, có vài người không thể nhìn được nữa, đã quay đầu đi.
Nhưng vào lúc này, trong căn phòng vốn dĩ yên tĩnh và nóng bức lại truyền đến một tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, đây là...
"Được lắm, tên tiểu tử, ngươi làm bọn ta sợ chít khiếp, không sao rồi."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khi mọi người quay đầu lại, Xuân Phong đã đặt đứa bé nàng vốn đang bế trên tay lên giường, với vẻ mặt đầy yêu thương và dịu dàng bắt đầu lau chùi cho đứa bé, rồi bế đứa bé lên.
Trong khoảng khắc như vậy, mọi người gần như cảm thấy, Diêu Vương phi mới là mẫu thân của đứa bé này, không còn cách nào, ai bảo hào quang của tình mẫu tử trên người Vương phi quá chói mắt!
"Đứa bé, đứa bé..." lúc này vị ma ma đỡ đẻ ban đầu lo lắng nói, không biết là bởi vì kích động hay gì đó, lại có chút lắp bắp.
"Còn không mau đi báo tin cho Hoàng thượng, đứa bé đã ra đời bình an, xin Hoàng thượng yên tâm." Xuân Phong ôm đứa bé trong tay, lớn tiếng nói với cung nữ bên cạnh.
"Vâng, vâng, nô tỳ đi ngay." Cung nữ đứng gần cửa nhất mặt đầy vui vẻ đáp.
Xuân Vũ ở trên giường, sớm đã có ma ma đỡ đẻ thu dọn sạch sẽ cho nàng, và thay chăn đệm sạch.
Lần này Xuân Phong sớm đã sắp xếp ổn thỏa, việc chữa bệnh của thời cổ đại luôn không bằng thời hiện đại, phải luôn cẩn thận nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-510.html.]
Xuân Phong giao đứa bé cho ma ma bên cạnh, rồi xem mạch cho Xuân Vũ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng đi rất nhiều.
Cuộc sống trong cung luôn tốt hơn ở trên núi rất nhiều, cho nên đại tỷ chỉ là bởi vì quá đau mà hôn mê, lại thêm mất máo quá nhiều mà yếu đi một chút.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng đã tốt hơn tình huống của Thúy Liên ở thôn Đại Hà khi đó rất nhiều rồi.
Tất cả đều là nhờ vào sự điều dưỡng thích hợp trong thời gian mang thai, dặn dò xong các nô tài chăm sóc Xuân Vũ, lúc này Xuân Phong mới đứng dậy, đích thân bế đứa bé ra khỏi phòng.
Lâu như vậy rồi, đoán chừng Hoàng thượng e rằng đã đợi đến sốt ruột.
Bên ngoài lúc này...
"Thật sao? Đứa bé bình an rồi, vậy Hoàng hậu thì sao, Hoàng hậu thì sao?"
Hoàng thượng vừa nghe tin đứa bé bình an vô sự, lập tức vui mừng rạng rỡ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lại vội vàng nắm lấy bả vai của tỳ nữ kia hỏi về tình hình của Hoàng hậu.
Khi Xuân Phong đi ra, thấy được chính là một cảnh tượng như vậy.
Tức thì trong lòng cũng có chút vui mừng thay đại tỷ, có một người thật lòng trân trọng nàng ấy là đủ rồi.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu không sao, chỉ là mệt mà hôn mê thôi, ngài đừng quá lo lắng." Đứa bé trong tay Xuân Phong vô cùng ngoan ngoãn, cứ như vậy được Xuân Phong bế ra tới bên ngoài, cũng không quấy khóc.
"Đây!" Xuân Phong đưa đứa bé trong tay cho Hoàng thượng, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Tiểu công chúa rất đáng yêu, cũng rất ngoan!"
Xuân Phong nhìn đứa bé trong tã lót, lông mi dài dài, tượng như hai con bướm đang rung rinh, làn da trắng nõn đáng yêu, óng ánh giống như búp bê sứ, khiến người ta không nỡ chạm vào.
Khi Bách Lý Lăng Phong đưa tay ra bế đứa bé, hai tay hầu như đều có chút run rẩy, không biết là vì xúc động hay là vì việc khác...
"Con của ta, công chúa của ta!" Bách Lý Lăng Phong thấp giọng lí nhí nói.
Nhìn kỹ lại Xuân Phong lại phát hiện ra khóe mắt có nước mắt.
Xuân Phong không biết vì sao mũi có chút cay, có lẽ là vì cảm động.
Ngay lúc cơ thể của nàng có chút run rẩy, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ từ phía sau không biết vì sao lại nhẹ nhàng vỗ lên đôi vai của nàng.
Độ ấm của lòng bàn tay, mang đến cho nàng một sức mạnh khó tả.
"Mệt rồi thì đi nghỉ ngơi thôi!" Cảm nhận được cái ôm dịu dàng và giọng nói dễ nghe của Bách Lý Mặc Thần, không hiểu sao cảm giác mệt mỏi trong người Xuân Phong ùa đến.
"Ừm!" Xuân Phong dựa vào người hắn khẽ gật đầu, rồi nói với Hoàng thượng một câu.
"Hoàng thượng có thể vào trong thăm Hoàng hậu rồi, đoán chừng đến tối Hoàng hậu sẽ tỉnh dậy." Giọng nói của Xuân Phong lộ ra chút mệt mỏi.
Bận rộn mấy canh giờ, có thể không mệt sao, nàng ấy còn đang mang thai, may mà bây giờ thai đã ổn định, ảnh hưởng sẽ không lớn.
"Đa tạ!" Hoàng thượng ôm đứa bé trong lòng, cúi đầu thật sâu với Xuân Phong, trong giọng nói trần đầy sự cảm kích chân thành.
Xuân Phong lại lắc đầu, cảm giác mệt mỏi lập tức tới mãnh liệt, nàng gần như là dựa vào người bên cạnh mà ngủ thiếp đi, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Trong mơ màng nghe thấy giọng nói của Bách Lý Mặc Thần; "Chăm sóc tốt cho đứa bé và người bên trong!"
Giọng điệu của hắn không giống như sự kính trọng giữa quân thần, mà là giống như lời nói với huynh đệ, khiến người ta trong chốc lát cảm thấy không còn áp lực của ngày thường.