Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 481
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:24:09
Lượt xem: 33
Không đợi Bách Lý Mặc Thần mở miệng, lại nghe thấy có người nói.
"Xin vương gia cứu chúng ta, xin vương gia xử lý ác nữ, cứu lấy chúng ta!"
"Cầu xin vương gia xử lý ác nữ, giải cứu người dân trong thiện hạ!"
"Cầu xin vương gia xử lý ác nữ, giải cứu người dân trong thiện hạ!"
"Cầu xin vương gia xử lý ác nữ, giải cứu người dân trong thiện hạ!"
Bỗng nhiên dân chúng quỳ trên đất không ngừng dập đầu, đồng thanh hét lớn.
Âm thanh phát ra đồng đều vang dội.
Đột nhiên, ánh mắt vốn còn bối rối có chút không đành của Bách Lý Mặc Thần lạnh đi, thậm chí trong ánh mắt còn hiện lên một tia sát ý.
"Không biết ác nữ mà miệng các ngươi luôn nói đến là ai?" Giọng của Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng giống như vừa mới từ trong hầm băng ra.
"Vương gia.."
Bách Lý Mặc Thần vừa dứt lời, mọi người ngẩng đầu nhìn Diêu Vương đang nổi giận đứng giữa đám đông với vẻ mặt sửng sốt, lí nhí nói.
Bây giờ cả Phong thành đều đã lan truyền, nói Diêu Vương phi chính là ác nữ mang dịch bệnh đến hại nước hại dân, lẽ nào Vương gia vẫn chưa biết?
Dân chúng thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó có vài người nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Vẫn xin vương gia đặt con dân trong thiên hạ lên hàng đầu, đừng chỉ quan tâm đến tư tình nữ nhi, hãy nhìn những người dân đã chít kia đi!"
Nói xong dân chúng lại bắt đầu dập đầu không ngừng, trong miệng luôn cầu cứu.
"Cầu xin Vương gia, hãy cứu chúng ta!"
"Cầu xin ngài Vương gia..."
Thấy thế Bách Lý Mặc Trần bỗng nhiên cười, một đám ngu xuẩn.
Đây chính là những con dân hắn một lòng bảo vệ...ha....
Chỉ vì một tấm bia đá không rõ nguồn gốc, lại ép hắn phải jeet vợ con! Thật nực cười...
"Các ngươi dựa vào đâu cho rằng ta jeet nàng ấy, các ngươi sẽ được bình an vô sự?"
Bách Lý Mặc Thần cười lạnh hỏi lại.
Trong chốc lát mọi người lại ngây ngẩn, đúng vậy, có thật là xử tử vương phi thì bọn họ liền có thể bình an vô sự rồi sao?
Thực ra dân chúng cũng không phải hoàn toàn không có lương tâm, những cống hiến và cách cư xử của Vương phi trước đây, bọn họ cũng đã quá rõ.
Chỉ là vào thời khắc sinh tử, bị kẻ có tâm xúi giục, chỉ nghĩ đến làm sao để có thể tiếp tục sống.
Dịch bệnh bùng phát trong mấy ngày qua thực sự quá đáng sợ, những người này lo kế tiếp sẽ đến lượt mình.
Vừa nghe người ta nói chỉ cần xử tử ác nữ kia, bọn họ sẽ được bình an vô sự, loại bỏ tai họa, liền động tậm.
"Vậy..." Có người liền do dự.
Lại nghe thấy có người nói: "Nhưng mấy ngày qua dịch bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, đại phu được phái tới lại chậm chạp không thể bào chế ra thuốc giải, chúng ta không đợi thêm được nữa rồi!"
Đây đúng là sự thật, thời gian chính là mạng sống, bọn họ quả thực không đợi nổi nữa.
Nói xong, những kẻ tham sống sợ chít kia lại bắt đầu quỳ rạp xuống vái lạy.
Ánh mắt của Bách Lý Mặc Thần nheo lại đầy nguy hiểm, chậm rãi liếc nhìn đám người đang quỳ trên đất, sau đó hơi khựng lại.
Chợt nghe giọng hắn lạnh lùng nói: "Tốt, tốt, rất tốt!"
Dân chúng bị làm cho không biết phải làm gì, cúi đầu khó hiểu, sau một lúc không còn nghe thấy lời nói nào khác, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn, lại phát hiện, hóa ra vương gia sớm đã rời đi.
Con phố lớn vắng vẻ, ngoại trừ những người đang quỳ, chỉ còn lại một bóng người mờ ảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-481.html.]
Mọi người chỉ có thể giải tán trong sự thảo luận bất lực, trở về nơi ban đầu của chính mình.
"Vương gia, ngài trở về rồi." Bách Lý Mặc Thần vừa bước vào cửa tiểu viện của Xuân Phong, liền nghe thấy một giọng nói gọi mình.
Hắn ngước mắt nhìn, thấy là Du thần y, không khỏi cau mày sâu hơn vài phần.
"Vương phi xảy ra chuyện gì sao?" Bách Lý Mặc Thần không chắc chắn hỏi.
"À, không phải, Vương phi tạm thời không sao, là thuộc hạ có việc tìm Vương gia để bàn bạc." Liễu thần y vội vàng giải thích.
"Chuyện gì?" Bách Lý Mặc Thần vừa đi vào phòng, vừa thản nhiên hỏi.
Du thần y nhạy bén cảm nhận được luồng khí nặng nề trên người Vương gia, dù rất tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà đi thẳng vào nội dung chính.
"Vương gia, trước đó khi Vương phi giải độc cho người, Tử Liên mà nàng dùng chính là thần dược giải được bách độc.
"Ừm?" Bách Lý Mặc Thần gật đầu, điểm này hắn biết.
"Cho nên lão phu nghĩ, Tử Liên này phải chăng cũng có hiệu quả đối với dịch bệnh." Du thần y tiếp tục nói.
Nghe vậy, ánh mắt của Bách Lý Mặc Thần sáng lên, dường như nhìn thấy hy vọng, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại ảm đạm đi.
Tử Liên...
Cho dù Tử Liên có tác dụng thần kỳ này, nhưng hiện giờ trong thiên hạ này e rằng khó tìm ra được đóa thứ hai.
"Dù thế, chỉ là đóa duy nhất trong thiên hạ, sớm đã bị bổn vương dùng rồi, thiên hạ này sợ rằng không có thêm đóa nữa." Bách Lý Mặc Thần giọng có chút thất vọng nói.
"Ờ..." Nói đến đây, vẻ mặt của Du thần y có chút đỏ lên.
"Vương gia, lúc trước những cánh hoa Tử Liên còn lại sau khi ngài giải độc, Vương sai người sắc cho người dùng, lão phu tò mò về vật quý hiếm này, đã lén dấu đi hai cánh hoa..."
Nói đến đây Du thần y dè dặt liếc nhìn Vương gia, chỉ lo hắn sẽ vì thế mà trách tội mình.
Vừa nhìn, Du thần y lại giật cả mình, bởi vì lúc này Vương gia đang mở to đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm ông ta.
Ông ta sợ đến mất cơ thể run lên, vội vàng quy xuống đất giải thích: "Vương gia thứ tội, ta đây là nhất thời nổi lòng yêu quý với dược liệu quý hiếm này, nghĩ để nghiên cứu thuốc mới, không có ý chiếm làm của riêng."
Du thần y không hề nói dối, ông ấy thật sự nghĩ như vậy, ông ta cũng thật sự không nỡ, thứ này thật sự quá hiếm, chỉ có hai cánh hoa này thôi!
Nghe Du thần y giải thích xong, Bách Lý Mặc Thần tiến lên đi tới trước mặt ông ta.
Nhìn thấy dáng vẻ đi mang theo gió, thậm chí còn có chút hung hãn của Vương gia, Du thần y sửng sốt một lúc.
Vương gia sẽ không jeet ông ta chứ!
Dù nói giữa ông ta và Vương gia có khi chung sống hòa hợp giống như cha con, nhưng chủ tử chính là chủ tử, thân phận chủ tớ khác biệt, Du thần y chưa từng quên.
"Lời Du thần y nói là thật sao?" Bách Lý Mặc Thần tới trước mặt Du thần y, đưa tay ra đỡ ông ta dậy, có chút kinh ngạc nói.
Nếu như lời ông ta là thật, vậy thì có phải là Xuân Phong được cứu rồi không, đứa trẻ cũng có thể giữ được?
"Đương nhiên là thật!"
Du thần y thở phào một hơi, bình tĩnh nói.
"Vậy ông có thể chắc chắn rằng Vương phi sẽ không sao không?" Bách Lý Mặc Thần tiếp tục hỏi.
"Việc này, cho dù không thể chống lại được dịch bệnh, nhưng Tử Liên này đối với Vương phi tuyệt đối có lợi vô hại." Du thần y không trả lời trực tiếp, chỉ đưa ra câu trả lời thỏa hiệp.
"Được, ngươi cứ việc làm, nếu Vương phi không sao, sẽ được trọng thưởng!" Bách Lý Mặc Thần không giấu được niềm vui trong mắt.
Thật sự là biến đổi bất ngờ, không ngờ rằng ông trời đối đãi với hắn không tệ, vốn còn đang rối rắm trong sự lựa chọn giữa đứa nhỏ và Xuân Phong, bây giờ cuối cùng đã giải quyết được.
Thực ra Bách Lý Mặc Thần sẽ không chút do dự mà chọn Xuân Phong, nhưng hắn rất rõ Xuân Phong đã tự trách biết bao nhiêu về lần sảy thai trước.
Nếu như lần này... e rằng bản thân nàng ấy sẽ không tha thứ cho chính mình, hắn càng không muốn để nàng tự trách và đau khổ cả đời, vì sự tiếc nuối không thể làm mẹ.
Huống chi, đó cũng cốt nhục thân sinh của hắn, cốt nhục với nữ nhân hắn yêu nhất.