Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 459

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:58:41
Lượt xem: 47

"Hiện nay hoàng đế băng hà, thiên hạ cùng đau buồn, nhưng nước không thể một ngày không có vua, bây giờ để tân hoàng thừa kế, giữ vững quốc gia mới là điều quan trọng nhất.

Thần cả gan, khẩn cầu Diêu vương điện hạ kế thừa ngôi báu, giữ cường thịnh cho xã tắc!"

Sau khi tế bài xong, mấy vị lão thần quỳ ở một bên nhắc đến chuyện thừa kế, trong đó người nói chuyện chính là Tần thượng thư, là vị thượng thư đứng đầu lục bộ.

"Tần đại nhân nói rất đúng, nước không thể một ngày không có vua, thần tán thành, khẩn cầu Diêu vương điện hạ sớm ngày đăng cơ, giữ cường thịnh cho xã tắc!"

Tần thượng thư vừa dứt lời, những đại thần khác lập tức thuận theo.

"Thần tán thành!"

"Thần tán thành!"

"Thần cũng tán thành!"

Có người thứ nhất, thứ hai, sẽ có người thứ ba, thứ tư, nhất thời những bá quan văn võ đều khẩn cầu Diêu vương lên ngôi, mọi người dời chỗ, quỳ lạy khắp trên đất.

Những hoàng tử khác ngược lại không dám nói gì, giống như vị trí này vốn dĩ nên là của hắn.

Có lẽ cũng có người không vui, nhưng vốn không có quyền lên tiếng, xét về công trạng, tài năng, thực lực, đều không ai qua được Diêu vương, chuyện này thật sự không thể chối cãi.

Nhìn vào một đám các đại thần nhao nhao ồn ào, đang la hét muốn mình kế ngôi, trên mặt Bách Lý Mặc Thần không có chút đắc ý nào, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh.

"Yên lặng chút!" Bách Lý Mặc Thần giơ tay lên, khiến cho toàn bộ im lặng, ngập tràn khí chất trữ quân đế vương, nghiễm nhiên là vương giả trời sinh.

Mọi người nín thở, lẳng lặng chờ đợi vị phía trên nói tiếp.

"Các vị đại nhân vì nước mà lao tâm lao lực, bổn vương đều biết, nhưng về việc kế thừa ngôi báu, khi còn sống phụ hoàng đã sớm viết di chiếu, các vị không cần lo lắng, điều quan trọng nhất bấy giờ là an táng cho phụ hoàng thỏa đáng, tôn kính người mất, không được la hét ở đây."

Bách Lý Mặc Thần thờ ơ nói xong, xoay người lại tiếp tục quỳ xuống đốt giấy thắp hương.

Các đại thần vừa nghe có di chiếu, trong lòng cũng ổn định hơn, có di chiếu ở đây, vậy thì không sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Diêu vương đã nói thế, chắc chắn không có vấn đề gì lớn lao.

Cho nên các đại thần lại cung kính về chỗ, không lên tiếng nữa.

Hoàng đế băng hà là chuyện đau buồn của toàn thiên hạ!

Lấy ngày hoàng đế băng hà thông cáo toàn thiên hạ, cả nước cùng chia buồn.

Vậy nên từ hôm nay trở đi, người dân thiên hạ trong ba năm, không thể tổ chức hỉ sự khoa trương, nam nữ thành hôn chỉ được đính hôn, không được rầm rộ.

Trên đường phố không thể treo đèn kết hoa, không tiệc tùng vui vẻ.

Tóm lại là cái gì cũng không thể làm quá rầm rộ, quá vui mừng, nếu không sẽ xử tội theo luật.

Đấy cũng là một loại thương tiếc cho người đã mất.

Nhưng có một người không cần tuân theo, đó chính là tân đế đăng cơ!

Tuy người trong thiên hạ phải khiêm tốn nhớ thương suốt ba năm, nhưng chuyện ma tang của hoàng đế lại chỉ kết thúc trong ba ngày ngắn ngủi.

Bởi vì người của Khâm Thiên Giám nói ba ngày sau là ngày phù hợp an táng nhất trong năm, càng có lợi giúp người đã mất có thể đắc đạo thăng thiên.

Xuân Phong không khỏi có chút tự hỏi, thật sự có chuyện đắc đạo thăng thiên hay không?

Nếu nói mình xuyên không được gọi là kiếp này và kiếp trước, vậy thì nàng lại tin thật sự có chuyện đắc đạo thăng thiên.

Sau khi hậu sự của hoàng đế xong xuôi, Bách Lý Mặc Thần cả người mệt mỏi, lại nhớ mong muốn về vương phủ.

Thậm chí dưới cằm cũng mọc ra một lớp râu đen, Xuân Phong nhìn thấy, đau lòng một phen.

Chuyện đầu tiên khi trở về vương phủ chính là ôm hắn ngủ một giấc thật ngon.

Mấy hôm nay hắn còn không thấy, thỉnh thoảng ngủ một chút, chưa đến nửa cảnh giờ là đã tỉnh dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-459.html.]

Không chỉ Bách Lý Mặc Thần, thất hoàng tử cũng không khá hơn là bao, bởi vì Bách Lý Mặc Thần ở đó, những hoàng tử khác không dám chợp mắt, vẫn đi theo quỳ gối trước linh cữu, đến thở mạnh cũng không dám.

Ai kêu bọn họ đều biết, Diêu vương mà nổi giận thì có thể dọa c.h.ế.t người.

Ngủ một giấc ngon lành đến tận tối hôm sau, Bách Lý Mặc Thần mới tỉnh táo lại.

Hắn cảm thấy giấc ngủ này giống như đã ngủ rất lâu vậy, cũng giống như lại thấy được mẫu phi lúc hắn còn bé, còn có phụ hoàng những lúc bên cạnh hắn.

Có đều trong mộng còn có thêm một hình bóng ấm áp bầu bạn cùng hắn.

Mở mắt ra mới phát hiện người đang ngủ say trong lòng ôm chặt lấy mình, sự ấm áp trên cơ thể giống hệt như trong mộng.

Bách Lý Mặc Thần không nhịn được, khẽ hôn lên mặt Xuân Phong một cái, trong miệng lẩm bẩm: "May mà vẫn còn có nàng!"

Vốn dĩ hắn muốn đưa tay ôm chặt lấy nàng nhưng lại vô tình đánh thức nữ tử nhỏ bé trong lòng.

"Dậy rồi?" Xuân Phong miễn cưỡng ở mắt, giọng nói có hơi lười biếng, cũng có chút tự hỏi.

"Ừm, làm nàng tỉnh cùng rồi!" Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng ôm lấy Xuân Phong.

"Không sao, ta cũng ngủ rất lâu rồi, à đúng rồi, chàng đói bụng không? Ta bảo Hàm Châu chuẩn bị thức ăn." Xuân Phong nói xong thì ngẩng đầu, gương mặt nho nhỏ, chống cằm hỏi hắn.

Ừm, có hơi đói rồi, dậy ăn chút gì thôi." Nói xong Bách Lý Mặc Thần kéo Xuân Phong ngồi dậy.

Hàm Châu đợi ở cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng, lập tức bảo Phủng Nguyệt đến phòng bếp lấy đồ ăn.

Không lâu sau, đồ ăn được đặt lên bàn, cả người cũng đói bụng khi ngủ xong một giấc dài, thèm ăn thì ngược lại thoải mái hơn rất nhiều.

Một bàn thức ăn bị hai người ăn sạch sẽ, bấy giờ mới xem như có thể dừng lại.

"Có muốn thêm chút không?" Xuân Phong nhìn vào chiếc bát trống không của Bách Lý Mặc Thần, hỏi hắn.

"Không đâu, vậy là đủ rồi." Bách Lý Mặc Thần cười nhạt gật đầu, đây đã là lúc hắn ăn nhiều nhất rồi.

Xuân Phong gật đầu, tỏ ra đã hiểu, xua tay bảo người dọn bát đĩa đi.

"Tiếp theo đây chàng định làm gì?" Sau khi mấy nha hoàn đều đã ra khỏi cửa, Xuân Phong lên tiếng hỏi.

"Nàng hi vọng ta sẽ làm gì?" Bách Lý Mặc Thần quay đầu lại, vô cùng nghiêm túc hỏi Xuân Phong.

Vì hắn biết suy nghĩ trong lòng Xuân Phong, nàng không hề muốn sống ở thâm cung đại viện.

Nói cách khác, Xuân Phong trời sinh đã là một thể tự do, cuộc sống thận trọng sẽ ngược lại làm cho nàng không giống nàng, cũng không phải là Xuân Phong mà hắn muốn nhìn thấy.

"Chàng hỏi ta?" Xuân Phong chỉ tay vào mũi mình rồi nói.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện quan trọng như vậy sẽ có một ngày đến lượt nàng quyết định, vận mệnh của một người, hay một quốc gia.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Ừm!" Bách Lý Mặc Thần bình tĩnh nhìn Xuân Phong, trong mắt tràn ngập sự khẳng định và chân thành.

"Ta..." Xuân Phong cũng không biết nên nói như thế nào, thật lòng mà nói, nàng không thích đấu tranh quyền thế và cuộc sống ở thâm cung, nàng thích tự do hơn, trong linh hồn của nàng luôn có một tự do, tiêu sái, nữ tính hiện đại.

Nhưng nàng không thể ích kỷ chiếm hắn làm của riêng, Xuân Phong biết nếu hắn trở thành hoàng đế, nhất định sẽ là hoàng đế tốt mang đến vạn phúc cho thiên hạ.

Nhưng mà...

"Chàng vên nên tự quyết định đi, dù làm gì ta cũng ủng hộ chàng, chàng là phu quân của ta mà, đều nghe chàng hết!"

Xuân Phong xoắn xuýt sau trăm nghìn thay đổi, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi nói.

Bản thân không thể đưa ra lựa chọn vậy thì cứ để cho hắn đi, có lẽ tôn trọng suy nghĩ trong lòng hắn mới là lựa chọn chính xác nhất.

"Thật sao? Nàng không hối hận?" Bách Lý Mặc Thần không nhịn được mà hỏi.

Đối với lựa chọn của Xuân Phong, hắn cũng có hơi ngạc nhiên, còn tưởng nàng sẽ kiên trì với tự do mình muốn....

Loading...