Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:58:38
Lượt xem: 42
"Vương gia, Vương phi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, có muốn truyền thiện bây giờ không ạ?" Hàm Châu ở bên ngoài cửa hỏi.
"A, vậy thì truyền đi!" Xuân Phong hô một tiếng về phía cửa.
Sau đó là một tràng tiếng bước chân đi xa.
"Hừ, đợi lát nữa sẽ tính sổ với chàng!" Xuân Phong chun mũi nhỏ làm mặt hề với Bách Lý Mặc Thần.
Nói xong liền đi tới mở cửa phòng ra, chờ bọn Hàm Châu truyền thiện.
Hôm nay trong phủ ngoài những con cháu của nô bộc, những người có thể về nhà, Xuân Phong đều để bọn họ tự trở về đoàn tụ với người thân, cho nên trong phủ cũng lộ ra dáng vẻ hoàn toàn yên tĩnh.
Ăn cơm tối xong, Xuân Phong đi dạo vài vòng trong sân cho tiêu cơm, vừa về đến phòng liền bị tên vương gia nào đó đang ôm cây đợi thỏ tóm lấy...
Sau một loạt âm thanh vui cười đùa giỡn, trong phòng biến thành một mảnh ướt át, đến mức trong không khí tràn ngập mùi hương mập mờ.
Năm nay cả vương phủ đều chìm trong bầu không khí vui vẻ như vậy mà trôi qua.
Như thường lệ, mùng một đầu năm mới, tất cả mọi người đều không ra khỏi cửa.
Xuân Phong vẫn buồn chán thiền định, hết lòng thể nghiệm nội công tâm đắc.
Chỉ là bận rộn cả ngày vẫn giậm chân tại chỗ, thế là Xuân Phong quyết định trước tiên vẫn là rèn luyện thân thể rắn rỏi hơn chút.
Mặc dù khi trước ở thôn Đại Hà đã luyện rất tốt, thế nhưng khoảng thời gian một năm này ở kinh thành thư giãn hơi nhiều, những gì còn sót lại vẫn phải được bổ sung thêm mới được.
Nếu không bản thân yếu đuối như vậy, làm sao mà bảo vệ được chính mình, không thể lúc nào cũng làm gánh nặng cho hắn được.
Những ngày này Xuân Phong cũng suy nghĩ rất nhiều, đồng thời cảm thấy bản thân cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, chưa nói tới giỏi giang thế nào, chí ít là có thể tự vệ, dù trong hoàn cảnh xấu đến đâu cũng có thể trốn thoát mới được.
Thế là Xuân Phong khôi phục trở lại, những ngày này ngày nào cũng luyện tập từ sớm tinh mơ, sau đó là nghiên cứu dược lý, làm thực nghiệm, chỉ là thiền định luyện công nhiều hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã qua được một tháng.
Một tháng rèn luyện, đổi lại thể chất của Xuân Phong tốt hơn kha khá.
Hôm đó, Xuân Phong vốn đang ở trong nhà thí nghiệm một loại dược liệu mới, người trong cung lại đột nhiên tới, nói rằng muốn Xuân Phong lập tức vào cung một chuyến.
Xuân Phong biết chuyện gì gấp như thế, nhưng nghĩ đến Bách Lý Mặc Thần vẫn còn ở trong cung, cũng nhanh chóng thu thập đồ đạc chạy vào cung.
Lúc rời đi nàng còn cố ý mang hòm thuốc của mình theo, phòng trường hợp gì đó đột ngột xảy ra.
Xuân Phong vừa tới cổng cung, đã có kiệu ấm chờ ở cổng.
Xuân Phong lên kiệu, bọn thái giám nâng kiệu gần như là chạy như bay về phía Hoa Thanh cung.
Xuân Phong liền đoán được, có lẽ Hoàng thượng ở bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi, xem ra tình hình có chút nghiêm trọng.
"Vương phi, mời đi bên này!" Xuân Phong vừa tới, Trường Hỉ công công liền tiến lên đón.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Tình hình Hoàng thượng thế nào?" Xuân Phong vừa rảo bước đi tới, vừa hỏi.
"Cực kỳ không ổn, Vương phi mau đi xem xem!" Trường Hỉ cũng tràn đầy lo lắng nói, còn chưa hết mùa đông, trên mặt Trường Hỉ đã chảy mồ hôi.
Xuân Phong vừa vào cửa liền trông thấy, Thái hậu, Kim Phi, đều đã ở bên trong, Bách Lý Mặc Thần thì ngồi sát bên giường của Hoàng thượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-457.html.]
Xuân Phong khẽ nhún người hành lễ với Thái hậu, rồi nhanh chân đi đến bên giường.
Bách Lý Mặc Thần thấy Xuân Phong đến, cũng không nói gì, hai người chỉ liếc nhau một cái, rồi nhanh chóng đứng lên nhường một khoảng trống cho Xuân Phong, thuận tiện cho Xuân Phong chẩn bệnh.
Xuân Phong buông hòm thuốc trong tay xuống, một tay đặt lên cổ tay Hoàng thượng, sau khi chấn đoán xong, lại xem con ngươi của Hoàng thượng.
Chỉ cảm thấy tình hình không ổn, Hoàng thượng lúc này xem ra, đã ở trạng thái hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, rõ ràng là đã đến lúc đèn cạn dầu rồi.
Xuân Phong nhanh chóng lấy kim châm cho Hoàng thượng, giúp ông hô hấp dễ hơn một chút.
Thấy hô hấp của Hoàng thượng đã từ từ trở nên bình ổn, Xuân Phong mới đưa mọi người tới tiền điện.
"Trường Hỉ công công, Hoàng thượng bắt đầu thấy không thoải mái từ lúc nào?" Xuân Phong nhìn Trường Hỉ hỏi.
Trường Hỉ bị chỉ đích danh liền giật thót một cái, run rẩy lẩy bẩy nói: "Khoảng chừng khi tờ mờ sáng, nô tài phát hiện thân thể Hoàng thượng hơi nóng lên, bèn truyền thái y tới, thái y nói Hoàng thượng đã bị nhiễm khí lạnh, có chút phong hàn, rồi kê cho Hoàng thượng một ít thuốc."
"Sao lại nhiễm lạnh? Chẳng phải đã giao phó cho các ngươi phải chăm sóc cho Hoàng thượng thật cẩn thận sao?" Xuân Phong còn chưa mở miệng, Thái hậu ở bên đã giận dữ nói.
"Thái hậu tha mạng, là, là Hoàng thượng nghe nói hoa mai bên ngoài đã nở, muốn ra ngoài ngắm mai, nô tài thấy tâm tình Hoàng thượng không tệ, mới đẩy Hoàng thượng ra ngoài." Trường Hỉ bị Thái hậu quát liền trực tiếp quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ đáp lời.
Đều nói gần vua như gần hổ, Xuân Phong lần này coi như đã thật sự được chứng kiến rồi, những người làm nô tài này, chỉ cần có một điểm lơ là, rất có khả năng bay luôn cái đầu, tựa như Trường Hỉ bây giờ, chỉ cần một câu của Thái hậu, cái mạng này của ông ta e rằng phải bàn giao ngay tại đây rồi.
"Hỗn trướng, thân thể Hoàng thượng không khỏe, mấy người các ngươi làm nô tài không biết sao? Cũng không biết đường khuyên can chủ tử?"
Nhìn dáng vẻ này của con trai mình, bản thân mình sắp trở thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Thái hậu giận dữ vô cùng.
"Thái hậu tha mạng, Thái hậu tha mạng!" Trường Hỉ quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu xin tha.
Những nô tài khác trong điện cũng không dám thở mạnh, thời điểm nguy cấp, sơ sảy là họa từ trên trời ập xuống.
"Thê tử của Lão Ngũ, bệnh tình Hoàng thượng thế nào?" Thái hậu hít sâu một hơi, lúc này mới quay đầu nhìn Xuân Phong hỏi.
"Hoàng thượng trước đó vì trúng gió mà tứ chi không cử động được, đã là tổn hại lớn đối với thân thể, hơn nữa do nhiều năm lao lực đã sinh ra bệnh căn, đào rỗng cơ thể, lần này lại trúng phong hàn, đích thực đã đẩy nhanh tốc độ suy kiệt của thân thể Hoàng thượng, sợ là..."
Nói đến cuối âm điệu của Xuân Phong nhỏ đi rất nhiều...
Đây là Hoàng thượng bởi vì nhiều năm mệt nhọc vất vả khiến cho thân thể suy kiệt, lần này bị trúng phong hàn lại dẫn đến viêm phổi, tình trạng vô cùng nghiêm trọng, chủ yếu là khí quan suy kiệt, khiến Xuân Phong không thể làm được gì.
Điều này không hề đơn giản như trúng độc hay ngoại thương, nói tóm lại chính là không thể chống lại tự nhiên, Xuân Phong cũng bó tay.
"Ngươi cũng không thể làm gì được sao?" Kim phi bên cạnh thần sắc khó coi nói.
Xuân Phong nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại, cất bước đi đến bên cạnh Bách Lý Mặc Thần, nắm c.h.ặ.t t.a.y của hắn, muốn tiếp thêm cho hắn dũng khí.
"Thời gian của Hoàng thượng còn bao lâu?" Cuối cùng vẫn là Thái Hồ từng trải qua sóng gió đứng ra, kiên quyết hỏi.
"Thời gian hấp hối, không quá ba ngày!" Xuân Phong khó khăn mở miệng.
"Ba ngày..." Vừa nghe chỉ có ba ngày, trái tim Thái hậu như bị ngàn cân giáng xuống, toàn thân ngã về phía sau, may mắn Cẩn phi kịp thời đỡ được
"Thái hậu!" Kim phi kêu lên.
"Không... Ta không sao!" Kim phi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Thái hậu đã giơ tay ngăn lại.
"Thời gian không còn nhiều nữa, Lão Ngũ, những việc cần sắp xếp, cũng bắt đầu làm đi, ta già rồi, không chạy nổi nữa, những việc này cứ giao lại cho con đi." Thái hậu đầy vẻ đau buồn nói xong, liền để Kim phi dìu ra khỏi Hoa Thanh cung.
Màn đêm buông xuống, tất cả các Hoàng tử trực hệ ở kinh thành, toàn bộ đều đến bên ngoài Hoa Thanh cung hầu bệnh, không sót một ai.