Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 456
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:58:37
Lượt xem: 39
Xuân Phong quay đầu lại nhìn nàng một cái, hít vào một hơi, sau đó vận công, ngay tại chỗ nhón mũi chân một chút, cả thân hình liền bay vút ra ngoài.
Xuân Phong có thể cảm nhận được cảnh vật hai bên đã nhanh chóng lui lại, do đó đôi mắt nàng dõi về phía trước, mục tiêu là cây cột bằng đá cẩm thạch cao lớn trước mặt.
Nàng cần phải mượn lực từ trên đó để rồi quay trở về.
Không tính là dễ dàng, nhưng cũng không quá khó khăn, Xuân Phong đã chạm được vào cây cột đá cẩm thạch đó.
Mũi chân nàng lại điểm nhẹ lên trên một chút, thân hình chuyển động một cái liền trở về chỗ cũ.
Chỉ là lúc chạm đất không được thuận lợi, suýt nữa thì ngã sấp xuống vì trọng tâm không ổn định.
"Không sao chứ?" Bách Lý Mặc Thần tiến lên hai bước kịp thời đỡ lấy thân thể của Xuân Phong, cười hỏi.
"Không sao." Xuân Phong đứng thẳng người lên đáp.
"Rất tốt, bay đã đủ xa rồi, chỉ cần luyện tập thêm vài lần nữa sẽ tiếp đất ổn định thôi."
Bách Lý Mặc Thần thấy Xuân Phong không hề có gì đáng ngại, bèn dặn dò.
"Ừm, ta sẽ luyện nhiều hơn mấy lần nữa." Xuân Phong nghiêm túc gật đầu, đối với việc học tập thêm điều mới, nàng trước giờ đều không lơ là.
Thế là, phía trên đường kinh thành liền xuất hiện hai bóng người bay lượn cả quãng đường, từ xa nhìn lại như thần như tiên, tựa hồ các vị thần hạ phàm.
Thậm chí bởi vì tốc độ của hai người quá nhanh, khiến cho dân chúng phía dưới đều không nhìn rõ, còn tưởng thật sự là thần tiên xuống trần, nhao nhao quỳ rạp xuống đất khẩn cầu thần tiên phù hộ cho họ.
Cho đến khi trở về vương phủ, Xuân Phong mởi chịu dừng lại nghỉ chân một chút, uống chén nước.
"Mệt chưa? Có muốn gọi bọn Hàm Châu đến giúp nàng tắm rửa rồi nằm nghỉ một lát không?" Bách Lý Mặc Thần thấy trên trán Xuân Phong phủ một tầng mồ hôi mỏng, hỏi.
"Không cần, như này ta còn chưa đã ghiền đâu!" Xuân Phong khoát khoát tay, lại nói: "Đúng rồi, mau dạy ta nội công đi!" Xuân Phong khẩn khoản.
"Nội công cũng không vội ngay lúc này, một ngày hôm nay cũng không thể luyện thành đâu, nàng không cần phải nóng lòng như thế, ngược lại không ổn."
Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong gấp gáp như vậy, không nhịn được mà nhắc nhở.
"Ta biết, đạo lý băng dày ba thước không thể đóng thành trong một ngày này." Xuân Phong gật đầu nói, đồng thời lại tiếp: "Nhưng cũng chính vì thế nên ta mới không thể lãng phí thời gian được, phải biết là, ta càng luyện sớm ngày nào thì biết đâu lại đạt được thành tựu sớm hơn ngày đó."
Xuân Phong lý luận đâu ra đấy, khiến Bách Lý Mặc Thần không phản bác được gì.
"Được rồi, nghỉ ngơi một lát rồi ta sẽ dạy nàng!" Bách Lý Mặc Thần thấy vẻ mặt nghiêm túc của Xuân Phong, đành phải đồng ý.
......
"Theo ta mà làm, trước tiên tập hợp luồng khí trước đó nàng luyện tập khinh công lại, cố gắng kiểm soát nó, rồi làm cho nó trở nên lớn mạnh vững chắc, nàng liền có thể lấy nội công phủ lên quyền cước, hoặc là trên vũ khí, đạt được mục đích khiến người khác bị thương."
Bách Lý Mặc Thần khoanh chân ngồi trên giường, chậm rãi chỉ dạy cho Xuân Phong bí kíp cốt yếu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong cũng học làm theo đàng hoàng tử tế, có điều Xuân Phong làm đến mức chân tê rần, cổ cũng đau nhức, toàn thân sắp rã rời cả ra rồi, vậy mà một chút cảm giác cũng không có nữa.
Mặc dù nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng khí kia, nhưng ngoại trừ việc đề khí, còn phải như Bách Lý Mặc Thần nói, khống chế luồng khí đó chuyển dịch trong thân thể của mình, gần như là không thể nào!
"Phù, sao lại có thể như thế này?" Rốt cuộc tới lúc gần đến giờ ăn tối thì Xuân Phong không kiên trì nổi nữa, so vai ngã xuống giường than thở.
"Đừng nản chí, nàng đã làm rất tốt rồi, người khác phải mất ít nhất nửa năm mới luyện được khinh công, nàng lại một tháng đã thành thạo, vốn đã vô cùng hiếm có rồi, luyện nội công là việc phức tạp và gian nan hơn luyện thành khinh công, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
Hiếm khi có được lời an ủi lớn lao của vị vương gia vốn chẳng bao giờ động viên người khác này, tâm tình của Xuân Phong rốt cuộc cũng khá lên nhiều.
Có điều vốn nàng cũng không buồn quá, chỉ là cảm thán võ công của người cổ đại thật sự khó luyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-456.html.]
Đoán chừng khinh công nếu không phải bởi vì cái năng lực đặc biệt vô tích sự kia của mình, cũng không thể luyện thành nhanh như vậy được.
Hiện giờ xem ra cái năng lực này có vẻ như cũng không vô dụng đến thế.
Chẳng qua là Thượng đế thực sự cũng coi như là rất công bằng, cho nàng một năng lực khó hiểu, nhưng cũng không phải là toàn năng, vẫn cứ phải là dựa vào sự nỗ lực của bản thân!
"Ừm, ta biết, ta không gấp, chỉ là cái chân này của ta... tê quá!" Xuân Phong nằm ngửa trên giường, vẻ mặt bình thản nói, sau đó hai chân vừa động một cái, biểu cảm lập tức rạn nứt.
Cái cảm giác tê chân này thực sự là đau đến phê tận óc!
"Ta giúp nàng xoa bóp!" Thấy dáng vẻ đau khổ của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần cười rồi nâng chân nàng lên, đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp mấy huyệt vị có thể giúp thả lỏng giãn cơ.
Cảm nhận được có chút căng căng, lại có chút tê tê, Xuân Phong thật sự cảm thấy, thoải mái quá đi!
Đặc biệt là khi được một anh chàng đẹp trai như vậy xoa bóp, cảm giác ấy thực sự rất tuyệt, tuy rằng chân vẫn còn tê...
Xuân Phong cứ như vậy chống đầu nhìn người trước mặt dịu dàng xoa bóp, trong mắt tràn đầy hưởng thụ.
"Đỡ hơn chút nào không?" Bách Lý Mặc Thần vẫn cúi đầu nghiêm túc xoa bóp cho Xuân Phong, đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy, dáng vẻ si mê và hưởng thụ của Xuân Phong.
"Ừm, dễ chịu hơn nhiều rồi."
"Dễ chịu rồi, không thì chúng ta ăn cơm xong lại tiếp tục?" Đột nhiên trong mắt Bách Lý Mặc thần tràn ngập vẻ ham muốn, nhìn đăm đăm vào Xuân Phong và nói.
"Ahahaha ...Không cần đâu ta đã rất ổn rồi." Xuân Phong vội vàng ha ha cười rồi thu chân của mình về.
"Rất tốt, vậy liền đổi lại nương tử đ.ấ.m bóp cho vi phu một chút đi." Bách Lý Mặc thần nhìn dáng vẻ hơi luống cuống của Xuân Phong, có chút hứng khởi nói.
Hắn rất thích nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu này, mỗi lần muốn trốn, đều bị hắn dùng thực lực chinh phục, chính là muốn hết lòng cưng chiều nàng đến tận xương.
"À thì, hay là ta để Hàm Châu, hoặc là Phủng Nguyệt xoa bóp cho chàng nhé?" Xuân Phong vẻ mặt tươi cười nói.
Lời này vừa nói ra, vị vương gia nào đó lập tức sầm mặt, nàng hy vọng hắn đi tìm nữ nhân khác đến thế cơ à?
Nhưng cũng chỉ là một thoáng thôi, một giây sau, lại trưng ra vẻ mặt tươi cười nói:
"Vương phi thực sự nỡ sao?"
"Có gì mà không nỡ? Dù sao họ đều là người của vương phủ, người của vương phủ không phải đều là người của chàng sao? Nói qua nói lại đều là người một nhà, đây gọi là phù sa không chảy ruộng người ngoài." Xuân Phong ngẩng đầu nói với vẻ đứng đắn.
"Không ngờ Vương phi của ta thế mà lại rộng lượng như vậy, không thì thế này đi, hôm khác ta sai người sắp xếp cho hai nha đầu này làm di nương của Vương phủ, được không?
Bách Lý Mặc Thần cố ý kích thích.
"Hừ, chàng dám! Cứ thử xem, coi chừng ta lột da chàng!"
Nghe thấy hai chữ di nương, Xuân Phong lập tức xù lông, đập bàn một cái nói.
"Lột da thì khỏi cần đâu, quá tàn nhẫn, thay vào đó cởi quần áo là được rồi."
"Lưu manh!" Xuân Phong mạnh mẽ ném cho người nào đó ánh mắt khinh bỉ.
"Chờ lát nữa sẽ cho nàng biết thế nào là lưu manh..."
Nghe thấy bước chân đi lại ở bên ngoài phòng, Bách Lý Mặc Thần ghé vào bên tai Xuân Phong khẽ nói.
"Chàng......"
Xuân Phong đang định nói gì đó, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa!