Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 449

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:53:15
Lượt xem: 54

Thực ra Lam Dịch đã biết danh tính của người mặc đồ đen đã cứu người hôm đó, không phải y không biết, chỉ là y tò mò về mối quan hệ giữa Huyền Dịch và Liêu Đông mà thôi.

Nhưng y cũng phần nào nhận thức được điều đó.

Hôm nay, nghị ước hòa bình và nghị ước giao thương giữa Liêu Đông và Thiên An đều được ký kết.

Cuối cùng Vương tử Liêu Đông cũng chuẩn bị trở về cùng Liên Hoa công chúa, sau nhiều lần bị từ chối, Liên Hoa nhục nhã không tìm được lý do nào để ở lại.

Mà Bách Lí Mặc Thần lại bất ngờ tới tiễn Vương tử Liêu Đông, khiến Độc Cô Thành có chút bất ngờ.

"Vương tử, lần này ngài có công lớn đối với cuộc đàm phán hòa bình của chúng ta. Nếu có cơ hội, hoan nghênh ngài trở lại làm khách." Bách Lý Mặc Thần chào hỏi với Độc Cô Thành lúc tiễn hắn ta rời khỏi Kinh Thành.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Độc Cô Thành, hắn nhìn không sai, người mặc đồ đen tối hôm đó quả thực là Liên Hoa, thân hình và tư thế này, không thể sai được.

"Vương gia khách khí rồi, hy vọng tương lai hai nước chúng ta giao thương sẽ ngày càng phồn thịnh! Cũng cầu chúc đất nước của ngài ngày càng thịnh vượng." Bất kể có chân thành hay không, luôn phải nói nói lời lịch sự trước. Đây là quy tắc ngoại giao cũng như quy tắc chính trị.

Sau khi từ biệt, cỗ xe rung lắc rời khỏi Kinh Thành, hướng về phía đông...

Liên Hoa ở trong xe có lẽ cũng không ngờ rằng, ngay cả việc ăn mặc kín đáo như vậy, cũng có thể khơi dậy sự nghi ngờ của Bách Lý Mặc Thần.

“Vương gia, người đã đi xa rồi!" Thuộc hạ thấy Vương gia còn đứng đó nhắc nhở.

"Đi, làm theo kế hoạch, làm mọi thứ một cách sạch sẽ và đẹp mắt để không ai nhìn thấy sơ hở." Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng nói, nheo mắt nhìn về hướng cỗ xe ngựa rời đi.

Đánh chủ ý lên hắn, vậy đành để các ngươi chím jeet lẫn nhau trước, đợi các ngươi chím jeet vui vẻ rồi, ta sẽ trừng trị các ngươi!

"Vâng, thuộc hạ đi trước!"

Liên Hoa vốn rất tức giận vì nhiệm vụ của mình chưa hoàn thành, cả quãng đường đều phiền muộn.

Trên đường đi họ liên tục gặp phải phiền phức, nhưng nàng ta không thể bộc lộ võ công, đành phải giả vờ yếu đuối đáng thương, cần có người bảo vệ, nghĩ đến điều đó, nàng thực sự cảm thấy đau lòng.

Đã mấy lần nàng suýt bị đám sét thủ đó làm bị thương, dồn nén trong lòng không có nơi nào để trút cơn giận.

Vừa trở về Vương cung, Liên Hoa đã chạy đến chỗ Vương hậu khóc lóc. Trong mắt người khác, có vẻ Liên Hoa công chúa đã bị oan ở Thiên An, trở về liền đến khóc lóc với Vương hậu. Nhưng thực tế lại không phải như vậy…

Hôm đó, cung điện của Mộ Dung Vương hậu trông vẫn như thường lệ nhưng thực chất được bí mật canh gác nghiêm ngặt.

"Liên Nhi, thế nào, con lấy được nó không?"

Liên Hoa công chúa vừa trở về, Mộ Dung Vương hậu lo lắng hỏi.

“Thưa mẫu hậu, con gái làm việc không tốt, không lấy được bản đồ vũ khí và công thức hỏa dược. Xin mẫu hậu trách phạt." Sau khi đóng cửa lại, Liên Hoa quỳ xuống đất, đối mặt với người phía trên với ánh mắt cung kính và sợ hãi.

"Cái gì? Không lấy được?" Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Mộ Dung Vương hậu hơi vặn vẹo, giọng điệu rất không vui nói.

Liên Hoa công chúa nhờ vẻ ngoài xuất chúng của mình, nên những năm qua nàng hiếm khi thất bại, thế nhưng lần này lại không thành công?

"Vâng, mẫu hậu, Diêu Vương đó vốn dĩ là cứng không chịu, mềm không ăn, con gái đã thử nhiều thủ đoạn khác nhau nhưng hắn ta không hề bị lừa, thậm chí, thậm chí con gái còn không ngại hy sinh liều mạng đột nhập vào Vương phủ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-449.html.]

Liên Hoa vẻ mặt thống khổ, ngại ngùng không nói nên lời, ánh mắt đáng thương nhìn mẫu hậu uy nghiêm có phần lạnh lùng, hà khắc.

“Vậy thì sao? Có chuyện gì? Có chuyện gì, tiếp tục nói!" Mộ Dung Vương hậu thấy nàng như vậy không khỏi nghiêm khắc nói.

“Vốn di lần này con đột nhập vào Vương phủ, sắp thành công rồi, nhưng Dạ Ưng bất ngờ ra tay, phá vỡ kế hoạch của con, con không những không lấy được gì mà còn suýt bị đối thủ phát hiện." Liên Hoa tỏ vẻ tội lỗi và đau khổ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Hắn còn uy h.i.ế.p con, nói rằng nếu con còn dám đối đầu với bọn họ, hắn sẽ cho chúng ta biết cái giá phải trả là gì." Liên Hoa ủy khuất nói, cúi đầu, ánh mắt đầy kiêu ngạo.

Điều nàng ghét nhất là bị đe dọa, nhưng hắn ta lại đe dọa nàng mấy lần, phá hoại kế hoạch của nàng, nàng không tin rằng lần này mẫu hậu vẫn bảo vệ hắn ta.

"Hắn thực sự đã làm ra chuyện này?" Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của Mộ Dung Vương hậu ngày càng vặn vẹo và đáng sợ, hai mắt nguy hiểm nheo lại, thậm chí còn nổi lên một tia sát ý.

“Nghịch tử, hắn dám phá vỡ chuyện lớn của ta, đúng là nghịch tử!"

Mộ Dung Vương hậu tức giận đập bàn, nhưng không nói xử lý việc này như thế nào.

"Được rồi, chuyện này ta không trách con, mau về nghỉ ngơi cho tốt đi!" Một lát sau, Mộ Dung Vương hậu khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm ôn hòa thường ngày, nhẹ nhàng nói với Liên Hoa công chúa.

"Vâng, cảm tạ mẫu hậu, nhân tiện, mẫu hậu, người đã biết được tin tức về những sát thủ người gặp trên đường chưa?" Trước khi bước ra khỏi cửa, Liên Hoa công chúa đột nhiên quay lại hỏi.

Sau khi gặp phải sát thủ trên đường, Liên Hoa thả bồ câu đưa thư cho Vương hậu, đáng lẽ bây giờ đã có kết quả.

“Ừm, con không cần lo lắng những chuyện này, là người của Lục Vương tử, tự ta có sắp xếp." Mộ Dung Vương hậu cầm chén trà bên cạnh lên, bình tĩnh nói.

Bà ta đã muốn đối phó với hắn từ lâu, bây giờ hắn lại dám tới trước cửa nhà bà, vậy đừng trách bà quá tàn nhẫn.

"Vâng, vậy con gái xin lui trước!" Liên Hoa xin lui trước rồi trở về phòng của mình, trong lòng vẫn vô cùng tức giận.

Mẫu hậu thậm chí còn không đề cập đến việc trừng phạt Dạ Ưng, nàng không ngờ hắn ta bỏ đi nhiều năm như vậy, mẫu hậu vẫn yêu thương hắn, chỉ vì bản thân là con gái, nên thua kém hắn ta sao?

Nhưng dù có tức giận đến đâu, cũng chỉ có thể phát tiết một phần, nàng không có thực lực giống mẫu hậu, chỉ có thể chịu đựng.

Mọi chuyện ở Liêu Đông đã kết thúc nhưng cuộc sống của Xuân Phong lại trở nên vô cùng bận rộn.

Nàng không chỉ phải bắt đầu lên kế hoạch kinh doanh với Liêu Đông mà còn phải rèn luyện hàng ngày để chuẩn bị cho việc tập luyện Khinh Công và Tết Nguyên Đán sắp tới, mọi việc trên dưới trong Vương phủ đều do nàng đưa ra quyết định.

Xuân Phong thực sự cảm thấy bản thân được quay trở lại kiếp trước, khoảng thời gian bận rộn ở đồn cảnh sát, chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày, cảm giác này thật hạnh phúc và mãn nguyện.

“Vương phi, đây là những thứ mà chúng ta cần mua trong dịp Tết Nguyên đán này, còn có phần thưởng cho người hầu, người xem xem có gì sai sót cần sửa không, để lão nô xử lý nhanh nhất có thể."

Quản gia trong Vương phủ đi tới đi lui, còn mang một chồng sách dày tới trước mặt Xuân Phong.

Lúc trước, những thứ này đều đưa cho Vương gia xem, nhưng bây giờ Vương gia đã để Vương Phi tự mình quyết định.

Xuân Phong nhìn thoáng qua các mục trong danh sách, không cảm thấy vấn đề gì liền gật đầu đồng ý.

“Được rồi, nếu không có vấn đề gì thì cứ tuân theo các quy tắc cũ." Xuân Phong đưa danh sách lại cho quản gia, nhẹ nhàng nói.

"Nếu vậy, lão nô bắt đầu ra ngoài mua hàng." Lão quản gia gật đầu.

"Đợi đã!" Lúc lão quản gia chuẩn bị rời đi, Xuân Phong lại gọi: “Mua thêm áo khoác mùa đông cho những người hầu trong phủ, đến Nghệ Tú phường đặt may, tiền công cứ tính cho ta.”

Loading...