Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:48:27
Lượt xem: 56
Những ngày sau khi trở về có vẻ rất thoải mái, ngoài việc đọc sách y học, Xuân Phong còn may quần áo cho Bách Lý Mặc Thần mỗi ngày.
May mắn là tay nghề của Hàm Châu và Phủng Nguyệt cũng khá tốt, nên với sự giúp đỡ của hai người này, Xuân Phong may vá ngày càng thuận tay.
Bây giờ Xuân Phong không chỉ làm thành áo trắng mà còn cả áo đen và áo xanh.
Những bộ quần áo này đủ để Bách Lý Mặc Thần mặc rất lâu. Xuân Phong tự tay may tất cả, chỉ có một số hoa văn là do Hàm Châu, Phủng Nguyệt thêu.
Nhưng cuộc sống thoải mái như vậy không kéo dài được lâu.
Bởi vì sứ giả từ Liêu Đông muốn đàm phán hòa bình đã đến.
Lần này, không chỉ có sứ giả mà còn có một công chúa đến cầu hòa, người mà nàng ta muốn gả dĩ nhiên là Diêu Vương Bách Lý Mặc Thần.
Bách Lý Mặc Thần ngồi trên ngai vàng bên trái lông ỷ, nhìn sứ thần đang quỳ phía dưới hành lễ.
“Khấu kiến Diêu vương điện hạ!” Một người đàn ông mặc y phục màu xanh lam cùng một thiếu nữ che nửa mặt quỳ xuống, cung kính nói.
"Sứ giả, mời đứng lên!". Bách Lý Mặc Thần nheo mắt một hồi, mới chậm rãi nói.
"Đa ta Vương gia!" Hắn lễ phép đứng dậy.
"Không biết hôm nay sứ giả đến cầu hòa là thế nào?", Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy hai người đứng dậy, liền nói thẳng vào vấn đề.
Là bên cầu hoà, đương nhiên không thể tỏ ra cao ngạo, nếu không làm sao có thể gọi là đi cầu.
Phải biết rằng vào thời điểm này, hơn 10 vạn đại quân của Diêu Vương và vô số pháo binh đang đối mặt với biên giới Càn Đông.
"Hạ quan đương nhiên đến đây với toàn bộ sự chân thành. Đây là Liên Hoa công chúa xinh đẹp nhất đất nước chúng ta. Bây giờ, vì đại nghĩa dân tộc, vì hoà bình 2 nước, công chúa đến xin hoà thân cùng ngài."
Sứ giả chỉ vào người phụ nữ trẻ bên cạnh, đường hoàng nói.
"Ồ, vậy sao? Thời nay hiếm tìm được một người phụ nữ thâm minh đại nghĩa và sẵn sàng hy sinh vì cả dân tộc như vậy. Nếu đã làmỹ nhân đẹp nhất quý quốc, tại sao không cởi bỏ khăn che mặt và để mọi người ở đây được chiêm ngưỡng, để mọi người đều biết dung nhan đệ nhất mỹ nhân Liêu Đông quốc thế nào?"
Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, trên mặt mang theo nụ cười bất cần.
"cái này……"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Sứ thần hiển nhiên không ngờ rằng Diêu Vương uy nghiêm sẽ nói ra lời như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Theo truyền thống của họ, dung nhan của nữ tử chưa xuất giá, ngoại nhân không được phép nhìn, vì vậy Liên Hoa công chúa luôn đeo khăn che mặt.
"Sao? Chúng ta không đủ tư cách để ngắm nhìn dung nhan của mỹ nhân tuyệt sắc sao?
Nhìn thấy sứ giả do dự, trên mặt Bách Lý Mặc Thần lộ ra một tia tức giận, rất không hài lòng nói với sứ giả.
"Không phải là……"
“Nếu Diêu Vương điện hạ muốn nhìn mặt tiểu nữ, nếu tiểu nữ không chịu nghe lời, xem ra sự chân thành cầu hòa của chúng ta chưa đủ. Vậy tiểu nữ xin được lớn mật…"
Bách Lý Mặc Thần nói xong, sứ giả còn chưa kịp mở miệng giải thích, Liên Hoa công chúa đã bước tới trước nói.
Nói xong, sứ giả còn chưa kịp nói gì thêm, tấm màn che trên mặt của nàng ta được vén lên.
Trong đại sảnh im lặng một lúc, gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không khí như cứng lại trong giây lát, tất cả nam nhân, bao gồm cả công công đang đứng phía trên đều không khỏi quay đầu nhìn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-436.html.]
Thật sự rất đẹp, không hổ là đệ nhất mỹ nhân.
Nàng có khuôn mặt tươi cười, xinh đẹp tuyệt sắc, hàm răng đều đặn và đôi môi đỏ mọng. Nhưng thứ hấp dẫn nhất là đôi mắt.
Rõ ràng là một khuôn mặt tràn đầy phong tình, nhưng đôi mắt hạnh kia lại trông thực sự ngây thơ vô tội, như thể chỉ nhìn một cái cũng có thể khiến người ta mê mẩn và khó thoát ra.
Quả nhiên là người cũng như tên, Liên Hoa Công chúa, mỏng manh và xinh đẹp như một bông hoa.
Lúc này, Liên Hoa công chúa chỉ nhìn chằm chằm vào Bách Lý Mặc Thần phía trên, bộ dáng thuần khiết và ngây thơ, nhưng thực chất trong mắt lại đầy si mê cuồng nhiệt.
Bách Lý Mặc Thần cũng giống như đang chăm chú nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng lại hoàn toàn khác với những người khác, không hề có chút tục tĩu báng bổ, mà lại có chút chân thành.
Nhìn bộ dáng của Bách Lý Mặc Thần, Liên Hoa cảm thấy rất hài lòng, hơi ngước mắt lên, cẩn thận giấu kín tâm tư.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo lại là một đòn tàn nhẫn.
"Ở Liêu Đông không có người sao? Lại dám gửi hàng như vậy đến đây?"
Bách Lý Mặc Thần hơi hơi hướng người về phía trước, ánh mắt xuất thần, nhưng lời nói lại giống như một mũi d.a.o đ.â.m vào trái tim Liên Hoa.
“Vương gia, ngài cho rằng ta không đủ xinh đẹp sao?” Liên Hoa tức giận đến sắp nổ tung. Đây là lần đầu tiên trong đời có người dám nói như vậy về nàng.
Nhưng nàng lại không có cách nào phản bác, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
“Đẹp?” Bách Lý Mặc Thần nhướng mày nói: “Ngươi là xấu mà không biết thân biết phận."
Bách Lý Mặc Thần nói ra những lời có thể khiến người ta phát điên.
Những quan văn đứng một bên đã sớm không nhịn được cười.
Vương gia của họ từ khi nào lại trở nên ác miệng như vậy, lại là còn trước mặt một người đẹp mong manh thế này?
Nếu bọn họ vẫn không nhìn ra được Vương gia đang cố ý gây phiền toái, thì họ đúng là một đám ngu ngốc.
"Ngài nói cái gì? Nói lại một lần nữa?", Liên Hoa không khỏi bật thốt lên. Nói nàng không xinh đẹp đã đành, giờ còn nói nàng xấu? Nàng xấu chỗ nào?
“Công chúa, công chúa, đừng, đừng, bình tĩnh, bình tĩnh!” Sứ giả ở bên cạnh vẫn lặng lẽ kéo tay áo Liên Hoa, ra hiệu cho nàng không nên xúc động.
Nhưng Liên Hoa đã tức giận rồi, sao còn có thể nghe lọt lời của hắn.
Điều nàng quan tâm nhất, vừa lòng nhất chính là vẻ ngoài xinh đẹp này. Từ khi còn nhỏ, nàng đã nhận được vô số lời khen ngợi và tình yêu thương vô bờ bến vì vẻ ngoài này.
Bây giờ lại có người đến nói với nàng rằng nàng là đồ xấu xí! ! ! Sao nàng có thể chấp nhận!
"Cút ngay, đừng quấy rầy bản công chúa. Hôm nay bản công chúa phải hỏi rõ, ta xấu chỗ nào? Nếu ngài không thể nói cho ta biết tại sao, ta sẽ làm cho ngài đẹp mắt!"
Liên Hoa liên tục bị người bên cạnh ngăn cản, ngược lại càng thêm xốc nổi, tức giận đến mức hất tay người đàn ông đang nắm tay áo mình ra, chỉ thẳng vào mũi Bách Lý Mặc Thần mà hét lên.
Ngay khi công chúa nói ra lời này, sứ giả đã biết cuộc đàm phán hòa bình sẽ gặp rắc rối. Dù không gặp rắc rối, kết quả cũng không được như mon đợi nữa.
"Công chúa……"
"Haha ... Đây chính là thành ý đến cầu hoà của Liêu Đông sao?", Bách Lý Mặc Thần khóe miệng nhếch lên hài lòng, nhưng lời nói trong miệng lại không chịu khuất phục.
"Không, Diêu Vương điện hạ, không phải…"
Sứ giả muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại nghe thấy Bách Lý Mặc Thần phía trên nói: “Người đâu, đến đưa 2 người này xuất cung đi. Phái người truyền tin đến Liêu Đông, nếu bọn họ không có thành ý cầu hoà, bổn vương cũng không còn cách nào khác, mọi người gặp nhau ở biên giới."
Nói xong, Bách Lý Mặc Thần xoay người rời khỏi triều đình, sau đó có vài người tiến tới ném hai người ra khỏi hoàng cung.