Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 408
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:07:50
Lượt xem: 55
Bách Lý Mặc Thần nghe lời giải thích trước đó của Xuân Phong, cho rằng vì nàng nhìn thấy một màn kia, nên trong lòng sinh ra định kiến với hắn.
Xuân Phong nhíu mày nhìn Bách Lý Mặc Thần, trong lòng oán thầm, nàng là người không có cốt khí như vậy sao?
"Ai, không phải, không có, ta không phải nghĩ không ra, chuyện này có chút phức tạp, chàng... chàng có thể cho ta một chút thời gian để suy nghĩ một chút không? Sau này ta sẽ nói cho chàng!"
Xuân Phong nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bách Lý Mặc Thần, nàng nhịn không được cắt đứt suy đoán của hắn, dò hỏi.
"Ây, không có thì tốt!" Bách Lý Mặc Thần nghe vậy, trong lòng như buông bỏ được một tảng đá lớn, thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Được, chờ nàng nghĩ kỹ, lúc nào cũng có thể nói với ta, nhưng sau này, dù là nguyên nhân gì cũng không được rời bỏ ta, được không?"
Xuân Phong đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn nói với nàng lời này từ khi nàng tỉnh dậy.
"Được!" Dù đây có thể là lần thứ N, nhưng Xuân Phong vẫn vô cùng ngọt ngào gật đầu đáp lời.
"Được rồi, nàng mau ăn đi, nếu không thức ăn nguội sẽ không tốt!" Bách Lý Mặc Thần hài lòng gắp thức ăn cho Xuân Phong, ánh mắt đen thẫm sau đôi lông mày kia luôn mang theo một nỗi ưu thương nhàn nhạt, nhạt đến mức khiến người ta không thể phát hiện ra.
Bách Lý Mặc Thần nhớ đến đứa con chưa từng gặp mặt, thậm chí là chưa thành hình kia, vĩnh viễn là một vết sẹo trong lòng hắn.
Dù rất thương tâm, nhưng Bách Lý Mặc Thần vẫn lựa chọn giấu Xuân Phong, vì nếu nàng biết, nhất định sẽ càng khổ sở hơn hắn.
Quân y từng nói, tâm tình tốt sẽ có lợi cho việc hồi phục của Xuân Phong.
Mỗi khi Bách Lý Mặc Thần nhớ đến chuyện này, sẽ lại nhấn mạnh một lần, để nàng không tùy ý rời bỏ hắn.
Bách Lý Mặc Thần không muốn bi kịch tương tự lại diễn ra, nhìn gương mặt tươi cười ngọt ngào của Xuân Phong, hắn đột nhiên cảm thấy nội tâm vô cùng tự trách.
Nữ tử xinh đẹp như nàng, không nên bị đối xử như vậy, đều là do hắn quá sơ suất.
Trong lòng Bách Lý Mặc Thần thầm thề, nhất định không để nàng bị tổn thương.
…..
Hồng Loan thân mang trọng thương, lòng tràn đầy hận ý đối với Bách Lý Mặc Thần, chạy đến nương nhờ vào Mục Hãn Hoàng tử.
Cả người Hồng Loan đau nhức kịch liệt, lại bị phản phệ dẫn đến tổn thương, khiến nàng ta trong lòng hạ quyết tâm, nhất định báo thù.
Mục Hãn Hoàng tử nhìn Hồng Loan một thân hồng y rách nát, chật vật không chịu nổi thì có chút kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt hắn lại đan xen một tia cảm xúc không rõ.
"Ây da, Thánh nữ nàng làm sao vậy, sao lại bị thương thành bộ dạng này, rốt cuộc là kẻ nào?" Mục Hãn Hoàng tử tỏ vẻ kinh ngạc và tức giận nói.
"Đừng nói nữa, sắp xếp cho ta một nơi an tĩnh, ta muốn chữa thương." Hồng Loan cố nén một ngụm máu nơi cổ họng, căm tức nói.
"Được, được, ta sẽ cho người an bài, Hồng Loan cô nường chờ một chút." Mục Hãn Hoàng tử thoạt nhìn vẫn là bộ dáng chó chăn lợn, dứt lời xoay người ra cửa tự mình sắp xếp chỗ ở cho Hồng Loan.
Thời gian chưa đầy một chén trà, Mục Hãn Hoàng tử trở lại, nói với Hồng Loan đang nửa nằm trên ghế nói: "Ta thấy thương thế của nàng không nhẹ, có muốn ta truyền quân y cho nàng không?"
"Không cần!" Hồng Loan từ chối, không cho Mục Hãn Hoàng tử một cơ hội.
"Khụ khụ, vậy được rồi, thế ta đưa nàng sang đó nhé?" Mục Hãn Hoàng tử ho nhẹ hai tiếng nhìn Hồng Loan nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Hoàng tử phái hai người đưa ta đi là được, việc nhỏ như vậy, không nhọc Hoàng tử đại giá." Hồng Loan tiếp tục dáng vẻ "ngươi chớ lại gần".
"Vậy…được rồi." Mục Hãn Hoàng tử dường như còn đang do dự gì đó, sau một khắc liền hạ lệnh cho hai binh sĩ đưa Hồng Loan đến doanh trướng vừa bố trí xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-408.html.]
Nhìn thân ảnh màu đỏ đã rời đi, ánh mắt Mục Hãn Hoàng tử thoáng qua một tia hận độc.
Hắn đương nhiên biết, Xuân Phong là bị Hồng Loan cướp đi, hắn còn biết Xuân Phong hiện tại đã bình an trở về bên cạnh Diêu vương, khiến hắn mất đi tất cả ưu thế, tình hình hiện tại hết sức bị động.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn Hồng Loan, nguyên nhân không phải vì hắn, mà bởi vì trong tay người Vu tộc có rất nhiều bảo vật đáng giá.
Những thứ này có thể giúp hắn một tay, nên dù bất mãn, Mục Hãn Hoàng tử vẫn cố nhịn xuống.
Trở lại doanh trướng, Hồng Loan không nhịn được phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất.
Hồng Loan rốt cuộc đã đánh giá thấp Bách Lý Mặc Thần, thêm vào bị cấm thuật phản phệ, lần bị thương này nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của Hồng Loan.
Nếu không phải ảo cảnh tẩy tâm thuật của Hồng Loan luyện chưa đủ tốt, Bách Lý Mặc Thần căn bản không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của nàng, cũng vì nàng quá nóng lòng, ngược lại đả thương chính mình.
Bình tĩnh lại, Hồng Loan chậm rãi đứng dậy đến bên giường, lấy ra một viên thuốc trị thương, sau khi cho vào miệng liền bắt đầu khoanh chân ngồi, vận công trị thương.
Nhưng kết quả lại không như ý muốn, không đến một nén hương, Hồng Loan lại hộc máu.
Hồng Loan không thể tin mở to mắt, nàng quả nhiên không có cách nào vận công trị thương!
Hồng Loan bị nội lực phản phệ, không thể khống chế, nàng không những không có cách nào chữa thương, mà còn khắc chế với nội lực trị thương của nàng, nếu Hồng Loan tiếp tục cưỡng ép chữa thương, chỉ sợ công lực của nàng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Xem ra Hồng Loan chỉ có thể điều dưỡng ngoại thương trước, nàng nằm trên giường, răng cắn đến môi đỏ thẫm, ánh mắt nàng tràn đầy hận ý.
Sau khi Hồng Loan nghỉ ngơi ba ngày, nàng chủ động đến tìm Mục Hãn Hoàng tử.
"Không biết Thánh nữ tìm Bổn vương có chuyện gì?" Mục Hãn Hoàng tử thẳng thắn hỏi.
"Hồng Loan muốn hợp tác với Hoàng tử một lần nữa, lần này, Hồng Loan nhất định giúp Hoàng tử có được thiên hạ này, giúp Hoàng tử thành tựu bá nghiệp." Hồng Loan ngồi ở vị trí khách, thản nhiên nói.
"Vậy sao? Không biết Thánh nữ có diệu kế gì và điều kiện là gì?" Hai người hợp tác nhiều lần, Mục Hãn Hoàng tử cũng là người sáng suốt, không nói vòng vo.
"Tuyệt đối là diệu kế, điều kiện chính là sau khi chiến tranh kết thúc, Hoàng tử mỗi năm phải cung cấp những thứ cần thiết cho cuộc sống con dân Vu tộc, còn nữa, giao Bách Lý Mặc Thần và nữ nhân của hắn cho ta xử trí!"
Hồng Loan bưng trà nóng nếm một ngụm tiếp tục nói.
"Cái này, cung cấp cho Vu tộc thì không thành vấn đề, nữ nhân kia cũng có thể giao cho nàng, nhưng mà Diêu vương….Nếu không cẩn thận để hắn chạy mất, thế chẳng phải là một nỗi uy hiếp rất lớn với bổn Hoàng tử sao?"
Liên quan đến việc giao dịch, Mục Hãn Hoàng tử rất thận trọng.
"Yên tâm, hắn sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Hoàng tử, thắng làm vua thua làm giặc, đến lúc đó, hắn chỉ là một tên thảo khấu, sao có thể uy hiếp đến người cao cao tại thượng như Hoàng tử?"
"Cái này…" Mục Hãn Hoàng tử tựa hồ vẫn có chút do dự.
"Hoàng tử yên tâm, ta sẽ cho Hoàng tử một vũ khí bí mật dựa trên binh khí phổ trước đó, dù là người có võ công cao cường hơn người cũng không có cách nào công phá, Hoàng tử có thể kê cao gối mà ngủ rồi!"
Vẻ mặt Hồng Loan cười đắc ý, thập phần tự tin.
Thêm một vũ khí bí mật?
Trong mắt Mục Hãn Hoàng tử tỏ vẻ tham lam, đồ của Vu tộc đều là những thứ tốt hiếm có.
Trước đó Hồng Loan cho hắn phương pháp bí truyền kia, quả thật là thứ đồ tốt mà binh gia yêu thích!