Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 407
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:07:48
Lượt xem: 50
Trong lòng Bách Lý Mặc Thần thập phần khó chịu, hắn không biết phải nói như thế nào với Xuân Phong.
Hắn nên nói bọn họ từng có một đứa con, nhưng hiện tại lại không còn, Xuân Phong chỉ vừa khỏe một chút, Bách Lý Mặc Thần sợ nàng không chịu được đả kích như vậy.
"Phải không?" Xuân Phong nhìn dáng vẻ Bách Lý Mặc Thần, trực giác cho nàng biết, hắn đang có chuyện dấu nàng.
"Chàng có phải đang gạt ta chuyện gì không?" Xuân Phong nhìn chằm chằm Bách Lý Mặc Thần nói.
"Không có, ta đang tự trách, là ta không bảo vệ tốt cho nàng, để nàng hết lần này đến lần khác bị thương." Bách Lý Mặc Thần áy náy nói.
Xuân Phong thấy hắn như vậy cũng không đành lòng, tất cả đều là nàng nguyện ý, hắn không cần phải tự trách, yêu chính là như vậy, ta nguyện ý trả giá vì chàng, huống chi chuyện lần này không hoàn toàn là vì hắn.
Vì bản thân Xuân Phong không tỉnh táo, lại không tin tưởng Bách Lý Mặc Thần nên mới dẫn đến chuyện này.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nên khi Xuân Phong thấy dáng vẻ tự trách của Bách Lý Mặc Thần, trong lòng nàng không dễ chịu.
"Được rồi, ta không phải là không có chuyện gì sao? Nguyên nhân đều là do ta, chàng không cần phải tự trách." Xuân Phong không nhịn được an ủi, chuyện sinh con cũng liền quên mất.
"Nàng hứa với ta, sau này không được bỏ đi mà không nói lời nào như vậy có được không?" Bách Lý Mặc Thần đặt cháo trong tay xuống, nắm lấy tay Xuân Phong, lẩm nhẩm nói: "Không, là vĩnh viễn đừng rời khỏi ta được không? Chúng ta không phải đã nói rồi sao?"
Lúc này Bách Lý Mặc Thàn như một đứa trẻ nũng nịu, khiến Xuân Phong cảm thấy ấm áp.
"Xin lỗi chàng, lần này là ta nuốt lời, lần sau sẽ không." Xuân Phong cười đáp.
"Nàng vĩnh viễn đừng xin lỗi, nếu nhưng phải nói, vậy thì nói ba chữ nàng yêu ta đi!"
Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu lên, khẽ vuốt tóc Xuân Phong, nghiêm túc nói.
"Ta yêu chàng!" Xuân Phong mỉm cười, nhẹ nhàng nói một tiếng.
Trong nháy mắt, trên mặt Bách Lý Mặc Thần nở rộ một nụ cười tươi như hoa, dù trên mặt hắn đầy râu, vẫn khiến Xuân Phong không thể rời mắt.
"Ta cũng yêu nàng, yêu nàng cả đời! Được rồi, nàng ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút mới mau khỏe." Bách Lý Mặc Thần nói xong, đứng dậy múc đầy một chén cháo, tiếp tục đút cho Xuân Phong.
Ăn cháo xong, Bách Lý Mặc Thần an tĩnh nằm bên cạnh Xuân Phong.
Mọi người đều nói, nữ nhân vừa sinh non xong sẽ không may mắn, nam nhân không thể vào phòng, nhưng Bách Lý Mặc Thần không tin, hắn một lòng ở bên Xuân Phong, cứ như vậy nhìn nàng, đảm bảo nàng sẽ không mất tích nữa.
Dù trong lòng hai người hiện tại đều có lời muốn nói, muốn hỏi đối phương, nhưng một người bị thương chưa lành, một người mệt mỏi không dứt, nên chỉ ôm nhau, ngọt ngào ngủ một đêm.
Một đêm này hai người đặc biệt ngủ ngon, tựa như cảm thấy tâm hồn được yên bình.
Ngày thứ hai Bách Lý Mặc Thần tỉnh dậy dưới sự trêu chọc của Xuân Phong.
Xuân Phong những ngày qua đã ngủ quá nhiều, nàng cảm thấy cả người đều không thoải mái, thầm nghĩ sẽ rời giường một chút, kết quả lại bị Bách Lý Mặc Thần ngăn cản.
Đại phu nói sau khi sinh non phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, hạn chế vận động mạnh.
Đối với sự kỳ lạ của Bách Lý Mặc Thần, Xuân Phong chỉ nhìn hắn thêm vài lần, cho rằng Bách Lý Mặc Thần thấy nàng bị thương, thần kinh quá mức mẫn cảm.
"Ta ăn điểm tâm rồi nhưng bụng lại đói!" Xuân Phong bĩu môi ngồi trên giường nói.
"Ừm!" Bách Lý Mặc Thần ôn nhu khẽ ừ một tiếng, hôn lên trán Xuân Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-407.html.]
Xân Phong sau khi rửa mặt, trên bàn cũng đã bày đầy thức ăn, nhưng tất cả đều là thức ăn thanh đạm bổ dưỡng.
"Nàng bị thương vừa khỏe được một chút, vẫn chưa thể ăn thức ăn quá mặn, nên đành ủy khuất nàng một thời gian!"
"Haha, không sao, có ăn là được, tốt hơn lúc ta ở quân doanh Hung Nô, mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh bao, ta không kén ăn, rất dễ nuôi!"
Nhưng những lời này lại khiến Bách Lý Mặc Thần thay đổi sắc mặt, liền áy náy nói: "Xin lỗi, để nàng chịu ủy khuất rồi!"
"Ưm, chàng nói gì? Chàng đã quên lời ngày hôm qua rồi sao?" Xuân Phong bĩu môi nhìn hắn trách cứ.
"Phải, ta sai rồi, Vương phi đại nhân của ta, ta yêu nàng!" Bách Lý Mặc Thần cười gật đầu, gắp đầy thức ăn vào chén Xuân Phong.
"Nơi này còn có người.."
Bách Lý Mặc Thần có chút lưu manh, khiến Xuân Phong thẹn thùng đỏ mặt, nơi này còn có nha hoàn, nàng liền nhỏ giọng trách hắn.
"Họ không nghe thấy gì cả!" Bách Lý Mặc Thần thập phần tự tin nói, hai nha hoàn đang cười lập tức thu liễm, trở nên nghiêm mặt.
"Cái kia, được rồi, nơi này có có chuyện gì nữa, các ngươi lui xuống trước đi!" Xuân Phong bị Bách Lý Mặc Thần nói như vậy, nhất thời cảm thấy xấu hổ, liền muốn đuổi hai nha hoàn lui xuống.
"…." Hai nha hoàn nhìn thoáng qua Bách Lý Mặc Thần, chờ lệnh.
"Ngẩn ra đó làm gì, các ngươi là người của Vương phi, sau này Vương phi nói cái gì, thì chính là cái đó, nghe rõ chưa?" Bách Lý Mặc Thàn nhìn hai nha hoàn bất động, liền nói.
"Vâng, nô tỳ tuân lệnh!" Hai nha hoàn cung kính lui ra.
Hai nha hoàn này một người là Hàm Châu, một người là Phủng Nguyệt, họ là hai nha hoàn giỏi nhất Lý Thành, đương nhiên nhìn ra được, vị Vương gia này thật lòng sủng ái Vương phi.
Nhìn Bách Lý Mặc Thần ba ngày ba đêm nửa bước cũng không rời khỏi Xuân Phong, hai nha hoàn thông minh liền biết, họ đi theo vị chủ tử này sẽ không sai.
"Chàng sau này đừng có như vậy trước mặt hạ nhân nữa, tổn hại đến hình tượng anh võ của Vương gia." Xuân Phong có chút xấu hổ nhìn Bách Lý Mặc Thần nói.
"Như vậy thì sao? Ta sủng ái Vương vi của mình, sao lại tổn hại hình tượng anh võ được, ngược lại phải là thanh danh của ta ngày càng tốt mới đúng!" Bách Lý Mặc Thần vẻ mặt không đồng ý nói.
"Ta nói không lại chàng!" Xuân Phong bĩu môi, ăn cơm không nói gì nữa.
"Nương tử, bây giờ nàng có thể nói cho ta biết, tại sao khi ấy nàng lại bỏ đi? Còn có cái gì vốn không thuộc về thế giới này? Nàng có ý gì?"
Bách Lý Mặc Thần đột nhiên đặt bát đũa trong tay xuống, nghiêm túc hỏi.
"Ta lúc trước trúng vu thuật của Hồng Loan, tin là thật nên mới…" Xuân Phong giải thích đơn giản, nhưng Bách Lý Mặc Thần nháy mắt liền hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Kết hợp tất cả mọi chuyện lại, họ đã giải thích được, tất cả những gì Xuân Phong thấy trước đó là ảo giác.
"Vậy cái gì vốn không thuộc về thế giới này?" Bách Lý Mặc Thần lại hỏi.
"Cái này sao!" Xuân Phong cũng buông bát đũa trong tay xuống, chà xát vạt áo, nàng có chút không biết mở miệng như thế nào.
Hoặc có thể nói Xuân Phong đang do dự, có nên nói cho Bách Lý Mặc Thần biết thân phận thật sự của nàng hay không.
Xuân Phong không xác định Bách Lý Mặc Thần có tiếp nhận được hay không, tuy nàng cảm thấy hắn sẽ không có khả năng giống những người khác, xem nàng là quái vật, nhưng nàng vẫn có chút do dự đối với bí mật động trời mà mình che dấu.
"Cái đó…" Xuân Phong do dự không mở miệng.
"Cái đó như thế nào? Rốt cuộc nàng có ý gì? Hay là trước đó nàng không nghĩ ra…"