Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-12-11 19:07:41
Lượt xem: 59
Mục Hãn Hoàng tử giận tím mặt, hắn lo lắng nhất chính là một trăm vạn thạch lương thực kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại doanh Hung Nô xao động dị thường, binh lính đều đi tìm tung tích Xuân Phong, nhất là đối với tân binh, kiểm tra kỹ lưỡng.
Xuân Phong trốn trong doanh trướng để đồ lặt vặt, vừa lặng lẽ nhìn binh lính tới lui, vừa gặm bánh bao.
Bên ngoài náo nhiệt một trận cuối cùng cũng yên tĩnh, Xuân Phong thấy bên ngoài ít người, lúc này mới cẩn thận đi ra.
Nàng muốn nhân lúc không người chạy nhanh, lúc này phỏng chừng đối phương đã phát hiện nàng biến mất.
Đáng tiếc, Xuân Phong chưa đi được ba bước đã bị người khác gọi lại.
"Này, ngươi là quân lính của doanh trại, sao lại ở đây một mình?" Binh lính tuần tra thấy hành tung của Xuân Phong khả nghi, tiến đến gọi nàng chất vấn.
Xuân Phong bị gọi chợt sững người, nàng nghĩ thầm lần này không xong rồi, không phải là bị phát hiện chứ.
Xuân Phong cố gắng bình tĩnh, xoay người cười hì hì nói: "Ây, đại ca, ban đêm tuần tra cực khổ, tiểu đệ đến đây lấy vài thứ ngày mai cần dùng, xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi…"
Xuân Phong ngẩng gương mặt có chút bẩn cười nịnh nọt, cố gắng hạ thấp giọng nói của mình, nghe có chút thô kệch.
"Thứ gì, đưa ta xem?" Người kia vẫn có chút hoài nghi Xuân Phong, tiến lên hai bước đưa tay ra trước mặt Xuân Phong.
"Vâng, đại ca, ngươi xem!" Xuân Phong từ sau lưng lấy ra một cây chày cán bột, đưa đến trước mặt người nọ.
"Ta đây cũng là vì thấy các vị đại ca khổ cực, muốn làm một chút mì sợi cho các ngươi ăn khuya!"
Người nọ lại nhìn gương mặt bẩn thỉu của Xuân Phong một cái, quả thật rất giống đang xuống bếp.
Hắn nghĩ vậy liền trả chày cán bột lại cho Xuân Phong: "Được rồi, mau đi đi, đừng làm chậm trễ công việc của chúng ta."
Bọn họ đối với lời nói thức ăn đêm của Xuân Phong, vô cùng vừa ý.
"Ây, ta đi ngay, ta đi ngay!" Xuân Phong nhận lấy chày cán bột thở phào một cái, ôm lấy chày cán bột rời đi.
Nàng vốn cảm thấy vật này thuận tay, có thể dùng làm vũ khí, không nghĩ đến nó còn có thể cứu nàng một mạng.
Người Hung Nô thích dùng chày cán bột siêu lớn đề làm mỳ, thế nên cây chày cán bột này dài gần một thước, rất phù hợp để làm "hung khí".
Xuân Phong nấp phía sau một doanh trướng thầm vui mừng, nàng vừa muốn ra ngoài liền bị cản đường.
"Ây da, lại gặp đại huynh rồi, thật là có duyên!" Xuân Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện là ba người khi nãy, bộ dáng thân thiết tiến lên.
"Bắt hắn lại cho ta!" vị Bách phu trưởng kia không chút cảm xúc nói với thủ hạ.
"Ây, ây, đại ca, đại ca, có gì từ từ nói, đừng có như vậy được không?" Xuân Phong vì bảo vệ tính mạng, tiếp tục mặt dày.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Cùng ta đến gặp Hoàng tử." Người nọ dứt khoát nói.
"Tránh ra, không được đến đây…" Xuân Phong vừa nghe nói đến đi gặp Hoàng tử, không ngừng huơ chày cán bột trong tay, né tránh đám người muốn bắt nàng.
Trước đó, đám người này tiến đến đã phát hiện lời của Xuân Phong có gì đó không đúng.
Ti vụ chưa từ nói qua buổi tối có thể ăn khuya bao giờ, Xuân Phong trước đó lại nói lấy đồ ngày mai cần dùng, thế nào lại đổi thành chuẩn bị đồ ăn khuya?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-402.html.]
Đám người càng nghĩ càng thấy không đúng, vội vàng xoay người đuổi theo Xuân Phong, đồng thời báo tin cho Mục Hãn Hoàng tử.
Thật may bọn họ đã đuổi kịp, nếu để Hoàng tử biết được, người bỏ trốn được ngay tầm mắt của họ, vậy không phải họ sẽ bị chém đầu sao?
"Cô nương, chúng ta không muốn làm ngươi bị thương, ngươi tốt nhất nên phối hợp, để không phải bị đau đớn." Binh sĩ trước mặt dáng vẻ vì muốn tốt cho nàng nói.
"Hừ, muốn bắt ta? Không có cửa đâu!" Xuân Phong không phục bĩu môi.
"Vậy đừng trách chúng ta không khách khí!" Tên lính cầm đầu ra lệnh, đám lính liền vây quanh Xuân Phong.
Ngay khi Xuân Phong sắp từ bỏ, bó tay chịu trói, liền có một nhóm người đến, bảo vệ Xuân Phong chính giữa.
"Vương phi đừng sợ, chúng thuộc hạ hộ giá người trở về." Đám người một bên đánh nhau, một bên an ủi Xuân Phong nói.
"Các ngươi tại sao lại ở đây?" Vừa nghe đối phương gọi mình, Xuân Phong dù không biết đối phương là người như thế nào, nhưng nàng vẫn tò mò tại sao họ lại ở đây.
"Vương phi, sau khi người mất tích, Vương gia liền phái người tìm kiếm tung tích người khắp nơi, đặc biệt chú ý đến doanh trại Hung Nô, hiện ngài ấy đang trông người trở về."
Người đến đều là người của Bách Lý Mặc Thần, phần lớn đều là ẩn vệ, làm việc thập phần hiệu quả.
Hai bên giằng co không ngừng, đột nhiên một trận gió thổi đến, pha lẫn một ít mùi thơm thoang thoảng.
Xuân Phong cảnh giác vội vàng bịt miệng, đồng thời nhắc nhở mọi người cẩn thận trúng độc, nhưng nàng không kịp mở miệng, liền cảm thấy phía sau cổ mình căng thẳng, trong nháy mắt bị người mang ra khỏi chiến trường.
Khi Xuân Phong tỉnh táo lại, phát hiện nàng đã đến một đỉnh núi xa lạ.
Từ trên đỉnh núi, Xuân Phong có thể nhìn thấy phía dưới quân Hung Nô đang đại loạn.
Mục Hãn Hoàng tử chạy đến thấy chỉ còn lại thi thê đầy đất thì tức đến phùng mang trợn mắt, quát thị vệ phía sau.
"Các ngươi đều là phế vật sao? Hả? Để một nữ nhân ba lần bốn lượt chạy trốn dưới tay các ngươi! Đáng chết!"
"Hoàng tử bớt giận!" Các thị về cùng tướng quân quỳ xuống nói.
"Bớt giận? Ta làm sao bớt giận? Các ngươi nói xem? Mục Hãn Hoàng tử càng nói càng giận, sắp tức đến hộc máu.
"Hoàng tử, vì kế này, nếu chúng ta không tìm được nữ nhân kia trở về, chỉ có thể bố trí kế hoạch tác chiến khác, về phần lương thực, cũng chỉ có thể trong quá trình công thành, từ từ tiếp tế."
Quân sư đưa đề nghị đúng trọng tâm, tựa hồ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng cứ như vậy, thanh danh Hung Nô của họ không phải lại bị bại hoại sao?
Mấy năm nay, con dân ở biên cảnh vẫn luôn ăn không đủ no, quân Hung Nô thỉnh thoảng quá cảnh cướp chút lương thực, bởi vậy thanh danh của họ ngày càng kém, đều sắp bị người đời nói là lòng lang dạ sói rồi.
Phần lớn người dân Hung Nô thật ra đều chất phác, vì một vài chuyện nhỏ khiến mọi người đều nghĩ bọn họ đều là người xấu, thật ra không phải.
Nhưng vì sự sống của bản thân, họ phải xuôi nam chinh phạt, khiến dân chúng chịu không ít khổ sở.
"Còn có đề nghị nào tốt hơn sao?" Mục Hãn Hoàng tử tức giận nói.
"Cái này…" Quân lính trố mắt nhìn nhau, họ đương nhiên là không có kế sách tốt hơn rồi.
Xuân Phong tỉnh lại liền thấy dưới sườn núi chằng chịt ánh đuốc…