Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:11:17
Lượt xem: 168
Mỗi lều, Xuân Phong đều thiết kế 2 cửa, phục vụ việc chăm sóc, thu hoạch. Lều làm đã xong, bắt đầu đến công đoạn gieo hạt. Xuân Phong gieo riêng mỗi luống một loại rau, vừa vặn đủ mười mấy lều. Hàng ngày cô đều bận rộn tưới nước, kiểm soát độ ẩm, xem xét tốc độ phát triển. Rau dưa đều đã lên mầm, cao tầm hơn 10 li, cần được bón thúc cho nhanh lớn. Nhưng ở thời đại này không thể mua được phân bón, chủ yếu đều dùng phân động vật. Nhưng nhà cô không có súc vật, lấy đâu ra phân bây giờ? Xuân Phong nhớ lại, trước đây, cô có học về nông nghiệp. Trong sách có nói, các loại lá cây đều có thể phân hủy tạo thành phân, đây chính là phân bón tự nhiên nhất. Hệ thống lều đã ổn định, cô quyết định thử tự làm phân. Xuân Phong cùng Xuân Sinh, Xuân Vũ đi lên núi tìm lá cây và đất đen. Những loại này đích thị là phân bón tốt, cứ nhìn những cây đại thụ trong núi là biết. Sau quá trình xử lý đặc biệt, Xuân Phong xử lý xong phần lá và đất đem trên núi về, kết cấu có vẻ cũng ổn. Cô và tỷ tỷ trộn thêm tro bếp, rồi bắt đầu bón cho cây. Dương thúc vẫn hàng ngày đến xem cô làm, cũng thuận tiện giúp 2 tỷ muội xử lý. Cô cũng nói với ông là có thể dùng thẳng phân động vật cho đỡ phức tạp. Nhà Dương thúc có nuôi trâu, nên không thiếu phân, ông vội vàng chạy về xử lý cho đám cây nhà mình.
Vợ của Dương thúc tên Thúy Hoa, vốn dĩ trước đây can ngăn ông làm theo Xuân Phong. Nhưng giờ đây, nhìn những luống cây xanh mướt, bà cũng tích cực tham gia đội ngũ gieo trồng, hàng ngày đến học tập Xuân Phong. Tần thúc nhìn mọi người, sốt ruột, hối hận mình chần chừ bỏ lỡ cơ hội. Thời điểm này mới bắt đầu làm thì muộn quá rồi, phải chờ đến vụ sang năm thôi.
Những thôn dân khác nhìn mấy nhà Xuân Phong bận rộn, cũng chỉ cười nhạt, căn bản họ không tin mấy cái lều của cô có thể trồng ra cái gì tốt.
Nhoáng một cái đã 2 tháng trôi qua, bắt đầu đến thời điểm rét đậm rét hại. Xuân Phong ngước nhìn trời, khả năng sắp có trận tuyết lớn. Nhiệt độ trong lều ngày càng thấp, lớp giấy dầu mỏng manh sắp không ngăn được cái lạnh nữa. Cô suy tư, bàn bạc với Dương thúc, cuối cùng nghĩ ra một cách hay.
Sau vụ thu hoạch, rơm rạ đều để phơi ngoài đồng, coi như làm phân cho vụ sang năm. Xuân Phong lấy rơm rạ về, khéo léo đan thành những chiếc mành, che cho lều. Cô còn làm thêm cho mỗi tấm mành 2 cái dây. Ban ngày, nhiệt độ cao hơn, cô sẽ dùng 2 dây này treo mành lên, để cây quang hợp, tối sẽ che lại để giữ ấm cho cây.
Mọi người bận rộn làm mành, ngày nào cũng làm đến tận khuya, đến cả Xuân Sinh chăm học cũng đã bỏ mất 2 buổi để phụ giúp gia đình. Đến ngày thứ 3, việc gia cố chiếu cho lều đã xong. Nhìn thấy thành quả, Xuân Phong không kìm được cảm giác tự hào. Đột nhiên, góc của một căn lều sụp xuống, Xuân Phong chạy đến kiểm tra. Hóa ra là có một cây trúc yếu, không chịu được trọng lượng của những tấm mành, nên bị gãy. Xuân Phong ngơ ngác nhìn cây trúc, trầm tư. Qua một lúc lâu sau, cô nhanh chân chạy đến nhà Tần thúc: ”Tần thúc, Tần thẩm, 2 người có ở nhà không?”
“Đây đây, Xuân Phong à, có việc gì vậy?” Tần thẩm nghe cô gọi, chạy ra mở cửa.
“Có việc này gấp, thúc thẩm qua giúp con với”
Nguyên lai là cái lều bị sụp đã nhắc nhở Xuân Phong một chuyện. Trọng lượng những chiếc mành cũng khá lớn, mấy hôm nữa trời lại có tuyết, chắc chắn khung lều sẽ không chịu được sức nặng, cần nhanh chóng gia cố. Vì thế, Xuân Phong bảo Xuân Sinh đi gọi Dương thúc, mình thì qua nhà Tần thúc Tần thẩm nhờ giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-39.html.]
Sau khi bàn bạc, Xuân Phong quyết định chống thêm một cây trúc ở giữa lều, đỡ sức nặng cho những thanh còn lại. Làm xong những việc này, tảng đá đè nặng trong lòng Xuân Phong mới được gỡ xuống.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cô, đêm đó có một trận tuyết lớn bao phủ cả thôn, tuyết dày qua cả mắt cá chân. Cả không gian đều là màu trắng đến chói mắt, nhìn lên núi cao kia cũng chỉ còn thấy mấy cây đại thụ phủ đầy tuyết.
“Woa, tuyết rơi rồi, đại tỷ, mẹ ơi, ra đây xem này…” Mới sáng sớm, Xuân Phong đẩy cửa ra bất ngờ.
Kiếp trước ở thành phố cô ở rất ít khi có tuyết, nếu có cũng chỉ là mất hạt bay bay không đáng kể. Hôm nay Xuân Phong mặc bộ quần áo hồng nhạt, đứng trong sân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi ửng đỏ, như một nụ hoa chớm nở, tràn ngập hương vị thanh xuân. Lần đầu tiên thấy tuyết lớn như vậy, Xuân Phong cao hứng chơi đùa trong sân, còn lôi kéo tỷ tỷ và đệ đệ đắp người tuyết.
Đến đây lâu như vậy rồi, đến tận bây giờ, cô mới có thể chân chính là một đứa trẻ 12 tuổi khả ái, thuần khiết, làm cho người ta chỉ muốn ôm cô vào lòng, yêu thương, che chở.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ăn sáng xong, Xuân Phong muốn đi thăm ruộng, không biết trận tuyết đêm qua có ảnh hưởng đến ruộng rau của cô nhiều không.
Cô đeo bịt tai tự chế vào, cầm theo một cây gậy dài, bắt đầu xuất phát. Cũng nay công tác chuẩn bị tốt, gần như ruộng của cô không có vấn đề gì, chỉ bị lõm một số chỗ thôi. Cây gậy cô mang theo có tác dụng rồi. Cô đập bớt tuyết trên mành, giảm bớt sức nặng cho khung lều.
Tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, băng tuyết đọng trên đường cũng ngày một dày, trực tiếp đóng băng tuyến đường xuống trấn.
Thế nhưng trong lều của Xuân Phong lại là một mảnh ấp ám, cây cối sinh trưởng mướt mát. Cà chua kết quả đầy cành, còn có một số đã chuyển qua màu hồng nhạt, khả năng khoảng mười hôm nữa có thể thu hoạch. Các loại rau khác cũng đã bắt đầu ăn được rồi, chỉ có dưa hấu hơi chậm một chút, chắc phải đợi đến mùa xuân. Xử lý xong tuyết đọng trên lều, cô mang một giỏ rau dưa về. Ăn rau khô cả tháng nay, cô cảm giác ruột cô cũng khô như rau rồi.
Về đến nhà, Xuân Phong đưa rau vào bếp, thấy mẹ đang dọn dẹp, vui vẻ nói: ”Mẹ, con hái được chút rau tươi, hôm nay chúng ta đổi món nhé, ăn thử rau con trồng thế nào.”