Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 354
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:51:07
Lượt xem: 71
"Ta, ta đương nhiên là đến tìm chàng, sau khi biết tin chàng rơi xuống vực ta không thể an tâm, liền sắp xếp một chút rồi đi tìm chàng!"
Xuân Phong lau nước mắt, hít một hơi nói.
"À, đúng rồi, Huyền Dịch còn ở phía trên, hắn hiện tại có thể gặp nguy hiểm, hắn trước đó vì ta mà bị thương, chàng mau mang hắn xuống đây đi!"
Xuân Phong nói xong thì nhớ đến chuyện quan trọng, liền thúc giục.
Nếu như nàng đoán không lầm, chỗ nàng đứng trước đó cách mặt đất không xa, chỉ là trước mắt bị sương mù dày đặc che phủ nên lầm tưởng là rất cao.
Nghe nàng nói phía trên còn có người, Bách Lý Mặc Thần nhìn thoáng qua bầu trời, lại nghe nói Huyền Dịch bị thương, lại nhìn vết thương trên mặt Xuân Phong, không khỏi nhíu chặt chân mày.
"Ở đây đợi ta, đừng đi lung tung!" Bách Lý Mặc Thần cúi đầu nhìn Xuân Phong nói, xoay người dùng khinh công xông thẳng lên.
Huyền Dịch còn ngây ngốc đứng phía trên không dám động, con đại bàng kia vẫn không ngừng đảo quanh, tựa hồ đang suy nghĩ xem sinh vật trước mắt này có thể trở thành thức ăn ngon của nó không!
Khi Bách Lý Mặc Thần tìm được Huyền Dịch, Huyền Dịch và con đại bàng vẫn đang trừng mắt nhìn nhau.
Huyền Dịch nhìn thấy Vương gia bình yêu vô sự, lại còn sử dụng được công lực, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Vương gia có thể đến cứu mình, chủ tử kia hẳn là không sao rồi!
Hắn mừng rỡ cũng không quên nói một câu: "Vương gia, Vương phi không sao chứ?"
"Không sao!" Bách Lý Mặc Thần nhìn Huyền Dịch, thuận tay đánh ra một luồng khí cường đại, khiến con đại bàng rơi xuống.
Hắn xoay người trên mấy nhanh cây, thoáng chốc đã đến bên cạnh Huyền Dịch, nắm vạt áo Huyền Dịch, mang hắn trực tiếp rơi xuống đất.
Nhìn thấy hai người đáp đất an toàn Xuân Phong cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vì không rõ trước đó nàng bị thứ gì tấn công, nên Xuân Phong vô cùng lo lắng, sợ hai người họ sẽ gặp nguy hiểm.
"Tốt quá, các người đều không sao rồi!" Xuân Phong tiến lên vui mừng nói.
"Ừm, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đến nơi nghỉ ngơi trước một chút!" Bách Lý Mặc Thần gật đầu tỏ vẻ mình không sao, sau đó đỡ Huyền Dịch dậy nói.
"Ừm, được." Xuân Phong cảm thấy có lý, chướng khí dưới này thật sự quá nặng, không thích hợp ở lâu dài, nên nàng yên lặng đi theo Bách Lý Mặc Thần.
Bách Lý Mặc Thần một tay đỡ Huyền Dịch, đưa tay kia cho Xuân Phong nắm lấy, đi theo bên cạnh hắn.
Trong lòng Xuân Phong vô cùng ấm áp, lúc này mà hắn vẫn không quên phải bảo vệ nàng, cảm giác được bảo vệ thật tốt.
Bách Lý Mặc Thần mang theo hai người đi đến một nơi tương đối khô ráo, là một cửa hang nửa mở, cao tầm vài mét.
Sau khi đưa Huyền Dịch lên trước, Bách Lý Mặc Thần mới quay trở lại, ôm Xuân Phong đi lên.
Xuân Phong ổn định vị trí xong, bọn họ mới nói chuyện sự tình mấy ngày qua, nhất là những việc xảy ra sau khi Bách Lý Mặc Thần rơi xuống vách núi.
"Chuyện bên ngoài ta đã sắp xếp, tạm thời có thể chống đỡ một thời gian, nhưng chúng ta vẫn phải nhanh chóng ra ngoài mới được! Tình hình bên ngoài có thể thay đổi bất cứ lúc nào."
Xuân Phong kể xong tất cả mọi chuyện, tổng kết lại một câu, bọn họ đúng là nên sớm rời khỏi, điều kiện ở đáy vực cũng không thể ở lâu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bách Lý Mặc Thần phải tìm cả ngày mới tìm được chỗ khô ráo này, trước đó vốn định ra ngoài tìm một chút đồ ăn và nước uống, nhưng vừa đi ra không xa liền nghe được đáy cốc truyền đến một tiếng hét chói tai.
Hắn vừa chạy đến liền nhìn thấy được dáng người quen thuộc kia, không có thời gian do dự hắn liền phi thân đến đỡ lấy Xuân Phong.
Nhưng Xuân Phong lại mang theo một túi đồ to lớn kia, đập vào người hắn một cái thật đau, hắn thật không hiểu dáng người nhỏ nhắn kia làm thế nào có thể mang theo những thứ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-354.html.]
"Ừm, ra ngoài quả là việc cấp bách, nhưng ta đã tìm lâu rồi vẫn không phát hiện lối ra, vả lại Vô Vọng Nhai sâu hơn trăm trượng, dù là khinh công tuyệt đỉnh cũng không có cách nào ra ngoài."
Bách Lý Mặc Thần nói tình hình thực tế, hiện tại bọn họ có 3 người, thì đã có 2 người không có nội lực, không dùng được khinh công rồi.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Huyền Dịch không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Ừm! Chuyện đi ra ta đã sớm chuẩn bị, nhưng hiện tại còn thiếu vài thứ, chúng ta phải tìm được trước đã!" Xuân Phong gật đầu, nói ra chuẩn bị của mình.
Bách Lý Mặc Thần và Huyền Dịch đều nhìn về phía Xuân Phong, trong ánh mắt hiện lên chút kinh hỉ, lại cảm thấy đây là chuyện hợp tình hợp lý.
"Được rồi, hiện tại chúng ta nên bổ sung thể lực một chút, tiếp theo còn rất nhiều chuyện phải làm."
Xuân Phong cười xem nhẹ ánh mắt kinh hỉ trong mắt hai người họ, trực tiếp xoay người lấy đồ vật bên trong nói.
Xuân Phong trước tiên lấy ra một cái bình lớn, đặt sang một bên, sau đó lấy ra vài gói nhỏ, cuối cùng mới lấy ra một ít lương khô, bánh bao và nước.
Ba người ngồi ăn một chút lương khô đơn giản, mỗi người cũng chỉ uống một hai ngụm nước.
"Hai ngày nay chàng cầm cự thế nào vậy? Chắc chàng đói bụng rồi, ăn nhiều chút đi."
"Ta không sao, nàng ăn nhiều một chút!" Bách Lý Mặc Thần đem bánh bao trong tay chia làm hai nửa, đưa một nửa cho Xuân Phong nói.
"Ừm! Chúng ta cùng ăn." Xuân Phong cười mắt cong cong, vui vẻ nói.
Huyền Dịch yên lặng nhắm mắt lại làm không khí, hai người họ đang ngọt ngào, làm sao còn nhớ phía sau còn có Huyền Dịch.
Lúc Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy người rơi xuống là Xuân Phong, trong lòng vừa kích động vừa cảm động.
Trừ mẫu phi, đây là nữ nhân đầu tiên vì hắn hi sinh nhiều như vậy, hắn làm sao có thể không cảm động.
Mỗi lần hắn gặp phải khó khăn nguy hiểm, Xuân Phong đều ở bên cạnh hắn, trợ giúp hắn, hết lần này đến lần khác cứu hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Xuân Phong càng thêm nhu tình, cứ thế, vị trí của Xuân Phong trong lòng hắn càng lúc càng lớn, dường như trong mắt hắn chỉ còn lại mình nàng.
Giờ phút này, hắn thực sự hi vọng thế giới này chỉ có 2 người họ. Nếu vậy, dù có phải ăn cơm rau dưa, hắn cũng vui lòng.
Khi Xuân Phong thấy Bách Lý Mặc Thần, căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
May mắn hơn là hắn không bị thương, tuy rằng Bách Lý Mặc Thần ngoài miệng không nói gì, nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả, Xuân Phong đều hiểu.
Có lẽ đây chính là tình yêu, không cần phải nói nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu.
Hai người đều động tình, nhưng trong lòng đều hiểu rõ chính sự quan trọng hơn, nên chỉ ngồi một chỗ nhìn nhau cười.
Nghỉ ngơi một lát, Xuân Phong thay thuốc cho Huyền Dịch, bảo hắn ở trong động nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nàng cùng Bách Lý Mặc Thần cùng ra ngoài tìm kiếm một chút, quan trọng nhất là tìm lối ra, nhân tiện tìm dù lượn đã mất trước đó.
Họ nghỉ ngơi một lát đã qua giữa trưa, sương mù dày đặc dưới đáy cốc đã dần dần tản ra, sắc trời cũng sáng lên không ít.
Nhưng vì chướng khí bao phủ phía trên, nên ánh sáng dưới đáy cốc vẫn không tốt bằng ánh sáng trên mặt đất.
Xuân Phong đi theo Bách Lý Mặc Thần, nhưng không tìm được lối ra, cũng không tìm thấy dù lượn, thậm chí một chút nước hay quả dại để ăn tạm cũng không thấy.