Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:38:02
Lượt xem: 65
“Nương nương quá khen, chỉ là một chút kiến thức cơ bản mà thôi.” Xuân Phong khách khí nói.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Vân phi vung tay, tất cả cung nhân đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Xuân Phong và Vân phi. Xuân Phong không khỏi thắc mắc, túm lại là Vân phi này muốn làm gì đây.
“Đừng khẩn trương, bản cung để một mình ngươi ở lại chỉ là có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ thôi.” Vân phi thấy ánh mắt của Xuân Phong, hiểu ý nói.
“Bản cung không bòng vo nữa. bản cung biết y thuật của ngươi rất tốt, lần này bản cung muốn ngươi kê cho bản cung một đơn thuốc hỗ trợ mang thai.” Thấy mọi người đã ra ngoài hết, Vân phi mới mở miệng nói với Xuân Phong.
Xuân Phong có chút kinh ngạc. Sinh được con hay không đâu phải chuyện một mình nàng ta có thể quyết định. Nếu nàng ta muốn mang thai, không phải người cần tìm là Hoàng thượng sao? Nàng cũng không có công năng kia của nam nhân, sao có thể giúp nàng ta. Nhưng nói cho cùng, việc không thể mang thai có thể là do một số tật bệnh trong cơ thể, ví dụ như tắc ống dẫn trứng chẳng hạn, nhưng những chứng này chỉ dùng Đông y để chữa thì có chút khó khăn.
“Ngươi yên tâm, nếu ngươi có thể giúp ta mang thai, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, lần tuyển phi này ta cũng có thể giúp ngươi một tay.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Thấy thần sắc Xuân Phong thay đổi, Vân phi không khỏi đưa ra mấy điều để cám dỗ nàng.
“Bạc đãi sao? Ngươi không cản đường ta là ta phải cảm ơn nhiều lắm rồi, ta cũng chẳng mong gì ngươi giúp đỡ. Ngươi đúng là không biết lấy đâu ra tự tin, chỉ là một phi tử không có con ở hậu cung mà đòi can thiệp vào chuyện tuyển phi của Diêu Vương sao. Ngươi coi Hoàng thượng và Thái hậu chỉ là vật trang trí thôi sao.” Xuân Phong thầm oán trong lòng.
“Đa tạ ý tốt của nương nương, nếu đã như vậy, vậy để ta thử một lần xem sao. Nếu nương nương muốn có thai, trước hết phải chữa được chứng cung hàn nội hư này đã. Ta sẽ kê đơn cho ngài.” Xuân Phong xoay xoay tròng mắt một chút, như kiểu bị lợi ích mà Vân phi đưa ra hấp dẫn, gật đầu nói. Nếu nàng ta đã muốn uống thuốc như vậy, thì chiều nàng ta thôi. Nhưng có thể mang thai hay không, không phải là chuyện nàng có thể quyết định được.
Nàng sẽ không nói với nàng ta, nguyên nhân trực tiếp có thể đến từ con mèo bên cạnh kia. Ở hiện đại, có rất nhiều loại ký sinh trùng và bệnh truyền nhiễm từ trên người động vật có thể gây ra vô sinh hoặc bất thường hình thái cho thai nhi. Ở thời kỳ cổ đại này, không có khoa học kỹ thuật tiên tiến, không có vắc xin, thậm chí điều kiện tiêu trùng khử độc cũng nghèo nàn, mỗi ngày đều ôm một con mèo trong người như thế, có thể không phát sinh vấn đề sao?
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Xuân Phong, không có cách kiểm chứng chính xác, nàng cũng không biết đây có phải là nguyên nhân hay không. Nhưng xem nàng ta yêu thích con mèo kia như thế, chắc cũng phải đến 8, 9 phần là đúng.
ở kiếp trước, một đồng nghiệp của cô chính là vì nguyên nhân này mà rơi vào tình trạng hiếm muộn, phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể chữa khỏi.
“Người đâu, mang bút mực lại đây.” Vân phi nghe vậy, vừa lòng gật đầu với Xuân Phong, nói với người ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ mang lên loại giấy Tuyên Chỉ tốt nhất. Xuân Phong không khỏi giật giật khoé miệng, chỉ là viết một đơn thuốc thôi mà, có cần dùng đến loại giấy này không.
Nhưng nàng cũng chỉ mắng thầm 1, 2 câu, sau đó lưu loát viết ra một đơn thuốc.
“Nương nương, mời ngài xem qua. Thuốc này cần uống trước ăn, uống trong vòng 1 tháng. Nguyệt sự tháng sau nếu ngài không thấy đau như trước thì có thể chuẩn bị mang thai.” Xuân Phong đưa đơn thuốc cho cung nữ để nàng đưa ch Vân phi, rồi nhẹ nhàng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-313.html.]
“Ừ. Nếu bản phi có con, nhất định sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh.” Vân phi nhìn qua đơn thuốc rồi nói.
“Đa tạ nương nương. Đêm đã khuya, thần nữ xin phép cáo lui.” Xuân Phong thấy sự việc đã xong xuôi, liền muốn rời đi.
“Tối nay làm phiền ngươi rồi, ngày mai ngươi còn phải tham gia tuyển phi, về sớm nghỉ ngơi đi.” Vân phi nói với Xuân Phong rồi quay sang sai phó tiểu thái giám bên cạnh.
“Tiểu Hỉ Tử, đưa Giai Dao quận chúa về phòng nghỉ đi.”
“Vâng, nương nương.” Tiểu Hỉ Tử chính là tên thái giám vừa nãy đưa Xuân Phong đến đây.
“Giai Dao cáo lui.” Xuân Phong đúng lúc cáo từ, theo tiểu thái giám ra khỏi Hoa Thanh cung. Không ngờ Vân phi cứ vậy mà cho nàng đi, nàng còn tưởng nàng ta sẽ làm nàng khó xử một phen. Xem ra nàng ta thấy thật sự Xuân Phong có thể giúp nàng ta mang thai, nên tạm thời vẫn chưa động vào nàng. Nghĩ đến đây, Xuân Phong lại thấy những nữ tử trong thâm cung thật là đáng thương. Mỗi ngày họ đều phải lục đục tranh giành sự sủng ái của một nam nhân. Những phi tần không sinh được con, chỉ có một kết cục duy nhất là cô độc chớt già trong cung mà thôi.
Haizz, Xuân Phong thở dài một tiếng, rồi vỗ cái ót của mình một cái, sao lại nghĩ linh tinh như vậy.
Sao nàng lại có thể thấy Vân phi đáng thương? Nàng ta chính là người tâm ngoan thủ lạt, muốn lấy đi mạng sống của người khác đó. Người như thế có gì đáng thương chứ, không mang thai được là xứng đáng đó. Nói không chừng một ngày nào đó nàng ta lại muốn mạng của nàng, tuyệt đối không thể dễ thương cảm như thế.
Vân phi chưa có con mà đã có thể hoành hành ngang ngược trong cung như vậy, chứng tỏ thủ đoạn cực kỳ âm ngoan, đứng trước người như vậy, nàng không được yếu lòng.
Xuân Phong chậm rãi trở về Đông Viên, vừa mới vào cửa, Xuân Vũ đã kéo tay nàng hỏi: “Sao muội về muộn vậy, có sao không? Ta nghe nói muội bị người của Vân phi đưa đi.” Vẻ mặt Xuân Phong khẩn trương, sợ Xuân Phong chịu thiệt.
“Ta không sao. Giờ ta tốt xấu gì cũng là quận chúa, bọn họ không dám ra tay với ta đâu. Đi nghỉ thôi, ngày mai không biết sẽ có chuyện gì đâu.” Xuân Phong cất hòm thuốc đi, không muốn nhắc đến những chuyện trong hậu cung với Xuân Vũ.
Xuân Vũ thấy Xuân Phong không có vẻ gì là bị thương, tâm tình cũng ổn, trong lòng mới yên tâm hơn một chút.
“Đúng rồi, thứ này là người trong cung Kim tần nương nương mang đến, nói là muội thích ăn. Xuân Vũ chỉ vào giỏ quýt bên cạnh. “Từ bao giờ muội lại thích ăn chua như vậy thế?” Xuân Vũ có chút kỳ quái nhìn Xuân Phong.
“Tỷ đừng có nhìn ta như vậy, ta chỉ xin cho Lam Lam thôi. Đợt này tỷ ấy nôn oẹ nhiều, ăn mấy thứ chua chua này sẽ dễ chịu hơn. Thời tiết bên ngoài nóng như vậy, ngoài kia không dễ tìm được thứ này.” Xuân Phong cười nói.
“Muội nha, quan tâm tới Lam Lam còn hơn cả biểu ca đó.” Xuân Vũ cười nói.
“Không phải là vì cháu của chúng ta sao?” Xuân Phong nháy mắt nói với Xuân Vũ.