Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 310

Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:37:16
Lượt xem: 62

Thật tình cờ, Xuân Phong và Xuân Vũ tiến vào cửa cùng với Hạ Sính Đình và Trần Nhuỵ Nhi, tam tiểu thư Trần gia.

Vừa vào cửa, họ đều nhìn thấy những con cún nhỏ kia. Ban đầu, Xuân Phong đã thấy sự xuất hiện của chúng ở đây rất khả nghi, nhưng thấy bộ dáng đáng thương của chúng, nàng không nghĩ nhiều nữa, đưa chiếc quạt trong tay cho nha hoàn Thiển Lục đứng sau, rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm một chú lên. Nàng phát hiện chân của nó có một vết cắt dài, vết thương hở, chảy nhiều máo, lại gặp thời tiết nóng bức nên đã bắt đầu nhiễm **ùng, **ối *ữa.

Tình hình này, chú cún cần phải được chữa trị ngay lập tức. Chú cún đáng thương nép vào n.g.ự.c Xuân Phong, thân thể nhỏ bé run rẩy không biết là vì đau hay vì nguyên nhân gì.

Xuân Phong quay người, nói với một công công ở cạnh: “Con chó nhỏ này bị thương, cần được chữa trị, ta có thể đưa nó đi không?”

“Quận chúa nhân hậu, tất nhiên có thể mang đi. Nhưng ngài ôm nó vào người như vậy, sợ sẽ làm bẩn y phục của ngài, đến lúc yết kiến Thái Hậu và Hoàng thượng sợ là không được hay.” Tiểu thái giám cung kính trả lời nàng, còn tốt bụng nhắc nhở nàng một câu.

“Không sao, vậy đi thôi.” Xuân Phong lắc đầu, tiến về phía trước. Thân phận của nàng khác biệt, nên những việc này sẽ không ai phản bác nàng.

ở phía sau, Hạ Sính Đình nhìn bóng lưng Xuân Phong, không cam lòng nghiến răng. Giả vờ cái gì chứ, chẳng phải chỉ là giả làm tốt bụng thôi sao? Ai mà không biết làm.

“Tú Đào, ôm con ch.ó trắng kia lên đi, chúng ta cũng đi thôi.” Hạ Sính Đình trong lòng hậm hực, nhưng vẫn tỏ ra ôn hoà, xoay người nói với Tú Đào đằng sau.

“A, tiểu thư, ôm con ch.ó này sao?” Tú Đào không thể tin vào lỗ tai của mình nữa, tiểu thư lại bắt nàng đi ôm một con chó, lại là một con ch.ó bẩn thỉu đến mức chỉ có thể mơ hồ nhìn ra màu trắng ban đầu. Tú Đào trong lòng có chút không tình nguyện, đứng tại chỗ không muốn làm, lại bị ánh mắt ngoan lệ của Hạ Sính Đình doạ sợ, liền nhanh tay cúi xuống xốc con ch.ó lên, nhanh chân chạy theo người phía trước. Nàng không dám chọc giận tiểu thư, bằng không sẽ lại bị *ánh, vết thương mấy hôm trước của nàng còn chưa khỏi.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Giai Dao quận chúa, đây là 2 gian phòng của ngài và vị tiểu thư này. Đây là nơi gần nhất với địa điểm tổ chức tuyển phi, cũng gần phòng ăn nhất, nếu ngài cần gì có thể gọi chúng tiểu nhân.” Một tiểu thái giám dung mạo thanh tú dẫn Xuân Phong và Xuân Vũ đến Dục Tú Cung của Đông Viên, đây chính là nơi ở thuận tiện nhất cho những người tham gia tuyển phi, là vị trí mà rất nhiều vị tiểu thư khác xuất bao nhiêu tiền cũng không được vào ở. Những người được ở lại trong này chỉ có thể là những người có thân phận cao quý, ngoài các Quận chúa ra thì đều là tiểu thư của đại công phủ gia.

Rõ ràng đến cả phòng của Hạ Sính Đình cũng không thể sánh bằng của chị em Xuân Phong. Thế là Hạ Sính Đình lại không vui, tại sao 2 tiện nhân đó lại có chỗ ở tốt như vậy, tại sao? Nhất định là hai bọn chúng cho mấy tên thái giám chớt bầm ở đây thứ gì rồi.

Hạ Sính Đình âm thầm nghĩ trong lòng, vì thế liền sai Tú Đào cầm một túi bạc đến tìm thái giám quản sự, muốn đổi sang gian phòng khác. Thế nhưng thái giám lại báo là các phòng đều đã đầy, giờ có tiền cũng không đổi được.

“Sao cơ? Không đổi được ư?” Hạ Sính Đình hung hăng đập tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Tú Đào, không cam lòng nói.

“Tiện nhân kia rốt cuộc đã cho đám hoạn quan kia cái gì mà chúng lại giúp đỡ nó như thế chứ.” Hạ Sính Đình phẫn nộ ngồi ở bàn thêu, giật giật chiếc khăn lụa trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-310.html.]

Đợi đó, đợi đến khi nàng trở thành Diêu Vương phi, rồi thành Hoàng hậu, nàng sẽ cho những người này biết hôm nay họ đã phạm phải sai lầm thế nào. Nàng muốn xem tiểu tiện nhân kia còn có thể kiêu ngạo trước mặt nàng thế nào. Không phải nó thích đứng trước mặt Diêu Vương dụ dỗ ngài ấy lắm sao. Đợi nàng trở thành Vương phi, chuyện đầu tiên nàng làm sẽ là huỷ đi khuôn mặt biết mê hoặc người khác đó, xem nó còn lấy gì để khoe mẽ.

Nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Sính Đình hiện lên một nụ cười hài lòng, thu hồi vẻ giận dữ vừa nãy, nói với Tú Đào.

“Thôi, không đổi được thì thôi vậy. Đi tìm người tắm rửa rồi cho chó ăn đi, đừng để nó làm bẩn đồ của ta.”

“Vâng, tiểu thư.” Tú Đào nhanh miệng đáp lại. Tuy trong lòng nàng trăm ngàn lần không muốn, nhưng vẫn nhanh tay ôm con ch.ó nhỏ lên, tìm chỗ tắm rửa cho nó. Nàng thật sự không dám ở cạnh tiểu thư nữa, hiện tại tâm tình của ngài ấy thay đổi thất thường, giờ vẫn còn cười, chưa chắc 1 giây sau đã không đè nàng ra mà đánh.

Tú Đào ôm con ch.ó nhỏ vào phòng giặt, tắm qua cho nó cẩn thận cho đến khi không thấy bẩn nữa mới lau khô cho nó rồi mang nó trở lại Đông Viên.

Lúc này, Xuân Phong và Xuân Vũ đang ở trong phòng, thảo luận xem có phải Bách Lý Mặc Thần cố ý sắp xếp chỗ này cho họ không.

“Cũng không tệ lắm nhỉ, còn biết sắp xếp chỗ tốt cho muội, coi như ngài ấy có chút lương tâm.”

“Ai biết có phải là huynh ấy làm hay không. Nói không chừng là do Thái hậu và bà ngoại chúng ta đó.” Xuân Phong nhướng mi.

“Hẳn là không phải. Quan hệ giữa Thái Hậu và bà chúng ta tốt như vậy, nếu đã cho chúng ta ở đây, sẽ không quẳng người kia ra xa thế đâu.” Xuân Vũ vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng Hạ Sính Đình.

“Thôi, quan tâm chuyện ai sắp xếp để làm gì đâu. Chúng ta cứ thoải mái mà ở là được rồi.” Xuân Phong không thèm để ý, khoát tay chặn lại.

“Ừ, cũng đúng. Chúng ta cứ thoải mái mà ở thôi. Dù sao ta cũng không có hi vọng gì, coi như hưởng thụ một chút cũng được.” Xuân Vũ cũng cảm thấy những lời Xuân Phong nói là đúng. Nghĩ thế, Xuân Vũ ngả người trên ghế mềm, thoải mái nằm. Hoàng cung đúng là khác với bên ngoài, chiếc ghế này thoải mái hơn của nhà nàng bao nhiêu.

Từ lúc Xuân Vũ buông được một tia ảo tưởng cuối cùng với Bách Lý Mặc Thần xuống, nàng liền không hề nghĩ đến mấy chuyện ngươi cưới ta, ta gả ngươi nữa, đến lúc cần thì sẽ tính sau. Nàng hoàn toàn xem những ngày này như cho  bản thân đi du ngoạn một chuyến vậy. Lần này tiến cung nàng vẫn ăn mặc đơn giản như ngày thường, Xuân Phong cũng thế, không dùng thêm mấy trang sức.

Thực ra 2 người họ cũng không yêu cầu nhiều về chỗ ở, chỉ cần điều kiện cơ bản là được rồi. Có điều kiện nào mà các nàng chưa từng trải qua chứ. Nhưng lần này Xuân Phong và Xuân Vũ đều không nghĩ tới, người sắp xếp phòng cho họ không phải là Thái hậu, cũng không phải là Vương gia.

Mãi đến lúc chạng vạng, người trong hậu cung mới đến triệu kiến Xuân Phong, Xuân Phong mới biết người sắp xếp cho mình là ai.

 

Loading...