Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 305
Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:35:38
Lượt xem: 67
Buổi tối, Xuân Phong tỉnh lại, phát hiện mình đang không nằm trên giường của mình, mà là ở một nơi xa lạ, trong phòng vẫn còn vương vấn mùi thơm mát lạnh của Bách Lý Mạc Thần!
Nhìn quanh một chút, Xuân Phong đoán nàng đang ở trong Vương phủ. Cơn sợ hãi ban ngày gần như đã tiêu tán hết.
Người đàn ông đang viết gì đó sau tấm bình phong nghe thấy động tĩnh của Xuân Phong, vội vàng buông bút, đứng dậy đi đến trước giường.
“Nàng ổn không? Xin lỗi nàng, hôm nay là lỗi của ta hết, ta không nên đưa nàng đi cưỡi ngựa, cũng không nên để nàng đi một mình.” Bách Lý Mặc Thần ngồi bên giường, duỗi tay nhẹ xoa mặt Xuân Phong, áy náy nói.
“Ta không sao, chuyện hôm nay sao có thể trách huynh được. Là do ta vốn sợ ngựa, nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Xuân Phong cười lắc đầu. Lúc này, Xuân Phong vẫn chưa biết lý do con ngựa trở tính, vẫn cho là tại nàng làm gì đó.
“Ta hứa, sau này sẽ không để nàng gặp chuyện gì nữa.” nghe nàng nói, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, thì thầm với nàng, cũng là đang nói với bản thân mình.
“Ừ.” Xuân Phong gật đầu. Nàng biết, chuyện hôm nay không phải chỉ một mình nàng sợ hãi, chắc chắn cũng hoảng sợ, lo lắng rất nhiều.
“Cũng muộn rồi, huynh đưa ta về đi. Muộn vậy mà còn chưa thấy ta về, mẹ lại lo.” Xuân Phong buông tay ra, đứng lên nói với Bách Lý Mặc Thần.
“Nàng còn chưa ăn tối, ăn xong hẵng về.” dứt lời, hắn vỗ tay mấy cái, lập tức có người đi vào, nhanh chóng dọn ra một bàn đầy đồ ăn. Nhìn đồ ăn trên bàn, Xuân Phong bỗng thấy bụng mình rỗng tuếch. Dù sao cũng đang đói, nàng không từ chối nữa, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.
Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong vui vẻ ăn uống, mới yên tâm hơn một chút.
Xuân Phong về hơi muộn, nên mẹ nàng cuốn lấy hỏi thăm mấy câu, nàng chỉ đơn giản trả lời là muốn đi tìm địa điểm mở chi nhánh, bà mới yên tâm.
Sau một đêm nghỉ ngơi thoải mái, ngày hôm sau Xuân Phong tỉnh dậy, bỏ lại sau lưng chuyện hôm qua, tiếp tục bận rộn với công việc.
Hôm đó, đúng lúc Xuân Phong đang hỗ trợ công việc trong Nghệ Tú Phường, tú bà của Xuân Hoa Thu Nguyệt bỗng tìm đến cửa.
“Cô nương, cô đang bận lắm sao?” Tú bà cười tủm tỉm đi theo Xuân Phong.
“Không biết ma ma hôm nay đến đây tìm ta có chuyện gì? Xuân Phong buông giấy tờ trong tay xuống, nhìn tú bà.
“Ha ha, ma ma ta lần này đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn với cô nương.” Tú bà cười đến mức lớp trang điểm trên mặt sắp nứt ra mà rơi lả tả xuống.
“Chuyện gì vậy?” Xuân Phong khó hiểu, bà ta thì có thể bàn chuyện làm ăn gì với nàng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-305.html.]
“Là về bộ quần áo *ở *ang mà cô nương thuê những cô nương trong hoa lâu của ta mặc hôm đó. Cô nương xem có thể bán cho chúng ta với giá thấp không? Dù sao thì những người khác cũng sẽ không mua những bộ váy này của cô, để ở đấy cũng phí, chi bằng để những cô nương ở chỗ chúng tôi mặc đi.” Tú bà cầm khăn tay, chầm chậm nói với Xuân Phong.
Phải nói là Tú bà cũng là người khôn ngoan, bà biết đồ của Nghệ Tú Phường đều có giá trị không nhỏ. Nghĩ có thể dựa vào quan hệ của bà với Xuân Phong mà mua được chúng với giá rẻ, tú bà không khỏi cười ha ha trong lòng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Từ buổi biểu diễn hôm đó, nhiều người đã hỏi thăm về những cô nương trong hoa lâu của bà, việc kinh doanh cũng vì thế mà tốt hơn nhiều. Tuy nhiên, những vị khách đến chơi vẫn nhớ nhung hình ảnh các cô mặc bộ váy đó, yêu cầu họ mặc lại. Để chiều lòng những vị khách này, cũng để hỗ trợ việc kinh doanh trong hoa lâu, bà liền nghĩ ra cách đến mua lại từ Xuân Phong.
“Hoá ra là vì việc này.” Xuân Phong nghe tú bà nói xong thì khẽ cười.
Tú bà thấy biểu hiện của Xuân Phong như là đang vui vẻ đồng ý, lập tức cao hứng, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lại cười đến híp mắt: “Thật sao? Vậy là cô nương đồng ý rồi sao? Ta biết nhất định cô nương sẽ đồng ý mà.”
“ma ma coi trọng sản phẩm của Nghệ Tú phường chúng tôi, thật là vinh hạnh. Nhưng sản phẩm này của chúng ta là độc quyền trên toàn Kinh thành, thậm chí là trên cả thiên hạ này. Nên chúng ta sẽ không đồng ý bán lại giá rẻ.” Xuân Phong khách khí mỉm cười. Người này lại muốn ăn lời trên đầu nàng, nàng không cho phép.
“Đúng vậy. Nhưng cô nương à, chúng ta dù sao cũng là người quen, hãy bớt cho chúng tôi một ít nhé. Tuy những bộ váy đấy của cô nương là độc nhất vô nhị, nhưng không phải ai cũng mặc được, đúng không? Chắc trừ hoa lâu của chúng ta ra sẽ không ai dám mua đâu.” Tú bà vốn tưởng sắp được lợi, nghe Xuân Phong nói vậy, biết là món lời này không dễ kiếm rồi, bắt đầu cò kè mặc cả cùng Xuân Phong.
"Ừm, ma ma nói không sai, hầu hết mọi người sẽ không dám mặc loại quần áo này. Nhưng nếu hoa lâu của bà cần, những hoa lâu khác chắc chắn cũng sẽ cần. Bà biết đó, trong Kinh thành này, không phải chỉ có mỗi Xuân Hoa Thu Nguyệt nhà bà.” Xuân Phong thản nhiên, tự tin đáp lại.
“Chuyện này. . .” Tú bà vừa nghe xong, cũng biết những lời Xuân Phong nói hoàn toàn là sự thật. Không được, dù cho không chiếm được tiện nghi, bà cũng sẽ không để người khác chiếm sự tiên phong này. Bạc còn có thể kiếm bù lại mà.
Nghĩ thế, ma ma thu lại dáng vẻ mặc cả, thành khẩn nói:
“Đi mà, cô nương, cô nương cho ta một cái giá đi, nếu chúng ta thấy phù hợp thì sẽ bàn chuyện làm ăn luôn.”
“ma ma quả nhiên là người thông minh. Những bộ sườn xám này đều là hàng độc nhất vô nhị, lại được thêu bằng kỹ thuật thêu 2 mặt. Giá gốc ta bán là 800 lượng. Nể tình bà là người quen, ta để cho bà giá 700 lượng, thế nào?” Xuân Phong thản nhiên đàm phán, trông nàng như một con cáo già trong giới kinh doanh.
“Bảy trăm lượng á? Giá này đắt quá.” Ma ma nghe giá tiền, ngạc nhiên đến mức lưỡi cứng đờ. 700 lượng đủ để mua hết vải trong cửa tiệm này đấy.
“ma ma đừng nóng vội. 700 lượng quả thật là không rẻ, nhưng ta có thể cam đoan, trong vòng 1 tháng, các thanh lâu khác sẽ không bao giờ có được những thứ này. Trong 1 tháng này, ma ma đâu chỉ kiếm ra thêm mỗi 700 lượng này.” Xuân Phong nhìn biểu cảm của ma ma, vẫn bình tĩnh nói.
“Cái này. . .” nghe Xuân Phong phân tích, tròng mắt di chuyển, cẩn thận tính toán lại một lần. Suy tư nửa ngày, cuối cùng tú bà cũng cắn răng đồng ý , một lần nữa nhắc lại với Xuân Phong, trong vòng 1 tháng không được bán sườn xám cho thanh lâu khác.
Kỳ thật Xuân Phong có muốn bán cũng không được, vì nàng không làm sẵn sườn xám, trong vòng 1 tháng, với số lượng đơn đặt hàng hiện tại, e là phường thêu cũng không làm được thêm.