Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 301
Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:34:31
Lượt xem: 60
“Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ đến đúng giờ.” Tú bà tươi cười cầm thỏi vàng, tiễn hai người Xuân Phong ra ngoài.
"Các cô đều đã nghe rồi đúng không? Cơ hội kiếm tiền của chúng ta tới rồi, chuẩn bị tốt một chút nhé.” Tú bà quay người, nói với các cô nương hoa lâu.
“Chúng ta biết rồi, ma ma.” Họ ngáp ngắn ngáp dài trả lời, rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
...
“Sao, ta nói là làm chính sự mà, ta không gạt huynh đúng không?” Xuân Phong vừa ra khỏi Xuân Hoa Thu Nguyệt đã xoay người lại nói với Bách Lý Mặc Thần.
“Mấy chuyện thế này nàng giao cho bọn Huyền Dịch làm được mà.” Bách Lý Mặc Thần vẫn đeo khuôn mặt đen thui, rầu rĩ nói. Nhớ lại cách ăn mặc của những người trong kia, hắn thực sự không nói nên lời.
Tiểu yêu tinh này, đúng là biết cách chọc người.
“Sao ta có thể giao cho Huyền Dịch được. Huyền Dịch đâu biết ta muốn tìm người thế nào.” Xuân Phong thản nhiên nói, chiếc quạt gấp vẽ hình hoa lan vẫn chưa hề dừng lại trên tay nàng. Dáng vẻ này càng nhìn càng thấy giống lưu manh, làm Bách Lý Mặc Thần ghét bỏ nhíu mày.
“Thế đây chính là những người nàng muốn tìm sao?” Bách Lý Mặc Thần nhàn nhạt hỏi.
"Ừ!" Xuân Phong hài lòng gật đầu.
Nàng đúng là đang tìm những người như ở Xuân Hoa Thu Nguyệt, vừa cao vừa gầy, nhưng lại không quá gầy, mà là kiểu lồi lõm đúng chỗ. Những người như thế mới có thể thể hiện được hết vẻ đẹp của sườn xám.
“à, chẳng phải nói là đi hạ hoả cho huynh sao, ta suýt quên mất.” Xuân Phong thu hồi chiếc quạt, quay người nói.
Sắc mặt Bách Lý Mặc Thần lại tối sầm lại, nha đầu quả thật là không sợ chớt, còn dám nhắc lại chuyện này.
Tội này không thể tha.
“Ừ, nàng suýt thì quên mất chuyện này. Chúng ta về nhà hoàn thành chuyện đó đi.” Bách Lý Mặc Thần bình tĩnh nói. Nói xong, hắn vươn cánh tay thon dài ra, nhẹ nhàng ôm Xuân Phong lên, nhún nhảy mấy lần, hai người đã về đến Minh Châu phủ.
Vừa về đến phòng, hắn vung tay một cái, một trận gió mạnh đóng cửa sổ lại, hắn ôm Xuân Phong thả lên giường.
"A... Huynh muốn làm gì?" Xuân Phong bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, không khỏi khẩn trương hỏi.
“Còn làm gì nữa, không phải nàng nói giúp ta sao?” Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong với ánh mắt tà mị.
"Không, ta cũng chưa nói là ta..." Xuân Phong cắn răng nói, sớm biết thế này, nàng sẽ không nói giỡn với hắn. Xuân Phong âm thầm hối hận trong lòng, người này đúng là không dễ chọc.
“Sao, nàng không giúp ta, chẳng lẽ lại để mấy cô nương thanh lâu đến làm sao? Xem ra là nàng có ý đồ giao ta cho người phụ nữ khác, đáng bị trừng phạt.” Bách Lý Mặc Thần nheo mắt lại, sau đó cường thế cưỡng hôn, há miệng ngậm lấy hai cánh môi mềm mại của Xuân Phong.
“Ta. . .ưm..” Xuân Phong đang định giải thích nàng chỉ đang nói đùa, nhưng môi nàng đã nhanh chóng bị chặn lại, không thể nói được. Là một nụ hôn chiếm hữu, hương vị của hắn nhanh chóng tràn đến, xâm chiếm khoang miệng của nàng.
Xuân Phong có chút không thoải mái với nụ hôn mạnh mẽ như vậy, nàng liên tục vặn vẹo cổ, cố gắng lùi về phía sau, nhưng Mặc Thần lại không cho nàng cơ hội.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ của hắn chế trụ sau đầu nàng, làm cho nụ hôn của hắn ngày càng sâu hơn, cho đến khi Xuân Phong không chống cự nữa.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nếu đã không trốn thoát được, chi bằng hưởng thụ đi, Xuân Phong nghĩ thầm trong lòng, sau đó chuyển từ bị động thành chủ động, đáp lại hắn. Phản ứng của Xuân Phong khiến cơn giận trong lòng Bách Lý Mặc Thần nhanh chóng tiêu tan, thậm chí cơ thể của hắn còn bắt đầu phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-301.html.]
Đáng chớt, không phải hắn đang trừng phạt tiểu yêu tinh này sao, sao cuối cùng lại. . .
Bách Lý Mặc Thần thả Xuân Phong nằm thẳng xuống giường, sau đó đứng dậy. Xuân Phong vẫn đang trong tâm trạng ngọt ngào, đột nhiên bị buông ra, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Tình huống này là sao vậy?
Ngay sau đó, Xuân Phong liền phát hiện ra điểm dị thường của Bách Lý Mặc Thần, không khỏi cười xấu xa.
“Ha hahaa, không phải huynh nói là trừng phạt ta sao, sao giờ lại giống như đang trừng phạt bản thân mình vậy?” Xuân Phong cười đến đắc ý.
Thấy nàng như vậy, mặt hắn không khỏi lại đen thêm mấy phần: “Sao, ăn thế còn chưa đủ sao? Hay giờ chúng ta lại tiếp tục?”
Nếu không phải để bảo vệ nàng, không muốn xảy ra bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, hắn có phải khổ cực nhịn thê này không?
Xuân Phong nhìn thấy đôi mắt như lang như hổ của hắn, không khỏi run run đôi vai, vội vàng cầu xin tha thứ: “Không cần, không cần, đủ rồi.”
“Hừ, sau này còn dám nghịch ngợm như vậy, sẽ không phải là trừng nhạt nhẹ nhàng như thế nữa đâu.” Bách Lý Mặc Thần làm ra vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Ừ, ta biết ta sai rồi. Ta cũng chỉ đùa một chút thôi, ai ngờ huynh lại cho là thật.” Xuân Phong ai oán ngồi trên giường nói.
“Còn nữa, sau này không được đến những nơi như thế, cũng không được ăn mặc thành thế này nữa.” Bách Lý Mặc Thần không để ý đến vẻ giả vờ đáng thương của Xuân Phong, nhàn nhạt nhìn bộ quần áo mà nàng đang mặc.
Hắn phát hiện, dù là mặc nam trang hay nữ trang, nàng đều đẹp một cách mê người. Lúc nàng mặc nữ trang đã đủ bắt mắt rồi, hôm nay đổi thành nam trang lại có thể hấp dẫn cả những nữ tử thanh lâu, cứ thế này, hắn phải đi khắp nơi xử lý những người ái mộ nàng mất.
Sự xinh đẹp của nàng chỉ được để mình hắn thưởng thức, những người khác, kể cả nam hay nữ, đều không xứng.
Xuân Phong không biết vị Vương gia này của mình lại là một bình giấm siêu cấp chua, một bình giấm không phân biệt nam nữ.
“Được thôi, không đi thì không đi. Nhưng tại sao lại không được mặc nam trang vậy? Ta thấy mặc thế này rất đẹp, lại gọn gàng nữa.” Xuân Phong nhăn nhăn mũi biểu tình.
“Nếu nàng thật sự thích mặc nam trang, thì chỉ có thể mặc cho một mình bổn vương xem mà thôi.” Bách Lý Mặc Thần nhìn vẻ mặt không vui của Xuân Phong, quyết định nhượng bộ một chút.
“Hả, mặc cho huynh xem á?” Xuân Phong kinh ngạc há to miệng, ngơ ngác nhìn Bách Lý Mặc Thần.
Nàng nghĩ thầm, có phải người này lưỡng tính không, hay muốn đảo ngược vai trò? Thế thì? Chuyện này. . ? Xuân Phong như hoá đá tại chỗ.
“Nàng đang nghĩ gì vậy? Không phải nàng nói là thích mặc sao? Bổn Vương chỉ đang thoả mãn sở thích của nàng thôi.”
Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu lên, dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cao ngạo nói.
“À, thì ra là vậy!” Xuân Phong gật đầu.
“Bổn vương còn có việc bận, sắp tới sứ giả 4 nước sẽ đến yết kiến, ta phải sắp xếp một số việc. Ta về trước đây.” Hắn sủng nịnh sờ đầu Xuân Phong, ôn nhu nói.
“A? Ừ.” Xuân Phong lại gật đầu.
Nàng nghĩ việc này chắc cũng là một sự kiện ngoại giao lớn đi, nhưng mà chuyện này liên quan gì đến nàng chứ.
Nhưng sự thật là cuộc sống luôn là những điều không thể lường trước.