Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:19:36
Lượt xem: 63
Cảm nhận được người bên cạnh có chút bất thường, Xuân Phong lập tức kéo hắn qua một bên.
“Thực ra ta đến đây có chính sự cần làm, nói đi cho huynh hạ hoả chỉ là đùa chút thôi.” Xuân Phong ngượng ngùng nói. Sớm biết hắn thế này, nàng đã không dẫn hắn theo rồi, người gì mà chẳng khác gì khối băng, doạ người ta chạy hết.
“Vậy nàng nói cho ta biết, nàng có chuyện gì đứng đắn phải làm ở đây?” Bách Lý Mặc Thần nhìn thẳng vào Xuân Phong như hận không thể dùng ánh mắt khoan 1 lỗ ở trên người nàng.
Ở đây có thể làm chuyện gì đứng đắn chứ? Đây là chỗ cho những nam nhân không đứng đắn mua vui! Hay là nàng ấy thích phụ nữ? Bách Lý Mặc Thần dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Xuân Phong, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu.
“Ta cam đoan với chàng, nhất định là chuyện nghiêm túc. Nếu không phải là chuyện nghiêm túc, ta để mặc chàng, thích xử lý ta thế nào cũng được.” Xuân Phong một lần nữa hứa hẹn với Bách Lý Mặc Thần. Lúc này nàng muốn đập vào đầu mình một cái, tại sao trong một khoảnh khắc ngây ngốc của nàng, nàng lại muốn dẫn hắn theo chứ. Đúng là tự đem đá đập vào chân. Nếu biết trước như vậy, chỉ mang theo Huyền Dịch không phải là tốt hơn sao?
Huyền Dịch đang canh giữ ở Vương phủ đột nhiên hắt xì mấy cái.
...
“Tốt nhất là nàng đừng hối hận.” Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng nói, khiến Xuân Phong cảm nhận được một tia nguy hiểm.
“Thôi, hay là chúng ta về đi.” Xuân Phong cười ha hả nói với Bách Lý Mặc Thần, hắn thế này có chút đáng sợ.
“Không phải nàng có chính sự ở đây sao? Cứ làm cho xong đi.” Đến cũng đến rồi, Bách Lý Mặc Thần sao còn để Xuân Phong rút lui. Hắn cũng muốn xem nàng có chuyện gì ở đây.
“Ừ, vậy được.” Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần đang tỏ ra bộ dáng không cho phép phản kháng, bất đắc dĩ đứng thẳng lên, chỉnh lại vạt áo, tiến vào “Xuân Hoa Thu Nguyệt'.
“Ayo, 2 vị công tử đến sớm quá, chúng tôi còn chưa mở cửa.” tú bà bên trong vừa thấy 2 người ăn mặc sang trọng, một người trẻ trung đẹp trai, một người khí chất nam tính đi vào, liền tiến lên chào hỏi.
“Gọi hết những cô nương của bà ra đây đi, thiếu gia ta có mối làm ăn muốn bàn với bà.” Xuân Phong ngồi vào một chiếc ghế trong sảnh, mở chiếc quạt xếp ở thắt lưng ra, vừa khẽ quạt vừa giả vờ nghiêm túc nói.
“Thiếu gia, ngài biết đó, các cô nương ở chỗ chúng ta đều đi nghỉ rất muộn, giờ vẫn chưa dậy. Ngài xem. . .” Tú bà vẻ mặt khó xử nói.
Đột nhiên, ánh mắt bà ta sáng lên, một thỏi vàng sáng loá xuất hiện trước mặt bà, thiếu chút nữa chọc mù mắt bà ta.
Bà chủ trợn mắt, muốn giơ tay ra chộp lấy, đã bị Xuân Phong nhanh tay thu lại.
“Muốn cái này không? Làm xong chuyện cho ta, thứ này sẽ là của bà.” Xuân Phong đưa thỏi vàng ra, giơ qua giơ lại trước mặt tú bà.
“Vâng, được, được, công tử chờ ở đây một chút, ta đi ngay đây.” Tú bà cười nịnh nọt, xoay người đi lên tầng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong quay sang Bách Lý Mặc Thần, cười lấy lòng: “Sao, thế nào, ta diễn giỏi phết đấy chứ.”
Bách Lý Mặc Thần không nói gì, chỉ cho nàng một ánh mắt ý vị thâm trường.
Một lúc sau, tú bà xuống lầu, dẫn theo một nhóm phụ nữ ăn mặc *ở *ang.
“Ma ma à, mới sáng sớm thức chúng ta dậy làm gì vậy? Ta vẫn chưa ngủ được, tối nay da lại bị xỉn mất.” một nữ tử vừa ngáp vừa nói với tú bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-300.html.]
“Đúng rồi, ma ma, có chuyện gì vậy?”
Mấy nữ tử khác cũng lên tiếng.
Đột nhiên, một nữ tử dung mạo xinh đẹp liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Bách Lý Mặc Thần một thân lãnh khí đang ngồi.
“Ayo, vị công tử này đẹp trai quá. Công tử đến đây vui vẻ sao? Không bằng để ta hầu hạ công tử nhé.”
Người phụ nữ nhìn Bách Lý Mặc Thần, tạo một dáng đứng quyến rũ, cố gắng hấp dẫn hắn.
Một người đàn ông tuyệt sắc thế này, đừng nói là trả tiền cho nàng, kể cả bắt nàng phục vụ miễn phí, nàng cũng rất sẵn lòng. Nếu có thể vui vẻ với một người như vậy, đời này của nàng coi như đáng giá rồi. Chỉ cần nhìn thôi, nàng cũng có thể biết ở phương diện kia hắn sẽ thật xuất sắc.
Nhưng Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng, đến cả một ánh mắt cũng không cho nàng, trực tiếp đẩy một cái, làm nàng ngã xuống đất, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Công tử, công tử không biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao?” nữ tử té trên mặt đất, mắt rưng rưng, tỏ ra bộ dáng nhu nhược đáng thương.
“Ngươi câm miệng, nếu không ta không ngại biến ngươi thành người câm.” Lãnh khí trên người Bách Lý Mặc Thần nháy mắt vụt lên, lạnh lùng nói.
"Ta..." Nữ nhân còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt Bách Lý Mặc Thần doạ sợ, không thể mở miệng.
Những người phụ nữ khác thấy Lưu Yên – mỹ nhân xinh đẹp nhất ở hoa lâu này còn bị ghét bỏ, thì không dám làm gì nữa, chỉ biết đứng đó nhìn nhau.
“Haha, xin lỗi mọi người. Vị huynh đài này trời sinh không giỏi giao tiếp, mọi người đừng bận tâm. Hôm nay ta đến đây có việc làm ăn cần bàn với các vị.”
Xuân Phong cảm thấy bầu không khí nhất thời cứng ngắc, liền đúng lúc lên tiếng.
“Không biết công tử có chuyện gì muốn bàn cùng những cô nương của chúng ta?” Tú bà tò mò hỏi.
“Là thế này, mấy hôm nữa ta có tổ chức hoạt động trên phố Dung Hoa, cần các cô nương ở đây hỗ trợ. Về phần tiền thù lao, không bằng lấy bằng tiền công 1 đêm của các cô nương đi, thế nào? Công việc ở chỗ ta rất đơn giản, chỉ cần mặc quần áo của bên ta, đi lại mấy bước trên sân khấu là được.”
Xuân Phong phẩy phẩy quạt, động tác thản nhiên lại toả ra một loại khí chất tiêu sái. Mấy nữ tử ở đây liền nhìn nàng với ánh mắt mê mẩn. Vị công tử mặt lạnh như băng kia không hiểu phong tình, nhưng vị công tử trẻ này lại có vẻ am hiểu, hơn nữa bộ dáng cũng rất thanh tú.
“Đơn giản vậy thôi sao?” có người không tin, hỏi lại. Chỉ cần lên sân khấu đi lại vài vòng là có thể kiếm dược thu nhập tương đương với việc vất cả cả đêm ư?
Những nữ tử như họ, ngoài cơ may được người ta yêu thương, chuộc về làm thiếp, sẽ không ai nguyện ý bỏ tiền cho họ làm gì khác. Giờ tự nhiên lại có người đề xuất như vậy, họ do dự cũng là bình thường.
Tú Bà nghe đến phần thưởng, hai mắt lại sáng lên, vội vàng gật đầu với Xuân Phong.
“Được, chuyện này đơn giản, công tử cho chúng ta thời gian, địa điểm cụ thể, chúng ta sẽ đến đúng giờ.”
“Được. Thời gian là ngày 30 tháng này, các ngươi đến sớm một chút, ta muốn hướng dẫn các ngươi chút chuyện.” Xuân Phong gật đầu, lấy ra 2 thỏi vàng ném cho tú bà: “Đây là tiền cọc.”