Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:07:56
Lượt xem: 171
Cả nhà phấn khởi chọn quần áo xong, liền chuẩn bị đi mua bộ bàn ghế mới. Bộ bàn ghế ở nhà không dùng được nữa, thích đứng thì đứng, không thích đứng thì ngã, bình thường phải dùng gậy gỗ gia cố. Giường cũng là dùng mấy khối gạch ghéo vào, chỉ cần đọng đậy sẽ kêu, làm cho Xuân Phong nằm ngủ không dám xoay người, sợ là sẽ sập giường mất. Ngủ như vậy rất là mệt mỏi ó.
Giờ có tiền rồi, Xuân Phong liền muốn đổi mấy thứ đồ này đi, để có được cảm giác an toàn lúc ở nhà. Vì thế, Xuân Phong đi chọn giữa 2 chiếc giường. Thực ra cô muốn mua 3 chiếc. Xuân Sinh hiện đã lớn, không thể ngủ chung với các nàng nữa, nhiều chuyện không tiện. Nhưng trong nhà hiện tại chỉ kê được 2 cái, đành để qua năm rồi tính.
Cô lại mua thêm ít đồ gia dụng, tiêu không ít tiền. Sắc trời dần tối, may là chủ quán tốt tính, đề nghị đưa họ và đồ dùng về tận nhà. Cả nhà Xuân Phong đang chuẩn bị đi về, mới ra đến cửa, thì thấy một đám đông đang tụ tập ở trước cửa hàng, quanh một chiếc xe ngựa, chỉ trỏ gì đấy. Cả nhà Xuân Phong định đi về, nhưng đám đông vẫn náo nhiệt, cô không thể đi được. Cô đành thăm dò xem có chuyện gì.
“Phiền chút, xin hỏi có chuyện gì thế ạ” Xuân Phong vất vả chen lên, hỏi một người phụ nữ đứng bên cạnh.
“Không biết, hình như có phu nhân nhà nào đó đột nhiên phát bệnh”
Ở giữa đám đông là một chiếc xe ngựa treo rèm xanh. Tuy hoa văn đơn giản, màu sắc mộc mạc, nhưng dựa vào kích thước và cấu trúc xe, không khó nhận ra đây là xe của một nhà giàu có.
Cửa rèm được kéo ra một nửa, một lão bá lo lắng hỏi:”Phu nhân, người có sao không? Phu nhân, người thế nào rồi?
Nhìn qua khe hở tấm rèm, có thể thất một tiểu nha đầu đang quỳ trên sàn xe, gạt nước mắt, cầm ống tay áo vị phu nhân, khóc:”Phu nhân, Phu nhân, người tỉnh lại đi, rốt cuộc là người bị sao vậy? Phu nhân…”
Hai người hầu chỉ biết xoay xoay tại chỗ, không biết xử lý thế nào. Tự dưng có người kêu lên:”Phu nhân nhà các ngươi bị thế, không mau gọi đại phu, còn khóc lóc cái gì”
“Đúng rồi, gọi đại phu. Lục Hà, ngươi ở đây chiếu cố phu nhân, ta đi gọi đại phu.” Lão bá phân phối xong, nhanh chóng chạy đi.
Xuân Phong tiến lên, nhìn thấy sắc mặt bị phu nhân tái nhọt, tay ôm lấy ngực, hô hấp khó khăn, hơn nữa càng ngày càng yếu. Đột nhiên, bà ngất đi, nha hoàn trong xe sợ dến mức kêu to.
Xuân Phong thấy vậy, không hè do dự, vén váy nhảy lên xe. Cô đẩy nha hoàn qua một bên, nắm tay phu nhân, rồi lại áp tai lên n.g.ự.c bà nghe ngóng. Xuân Phong vén tay áo lên, bắt đầu không ngừng nhấn vào n.g.ự.c phu nhân. Nha hoàn ở bên bị dọa sợ tới mức một lúc sau mới hoàn hồn
“Ngươi là ai, ngươi đang làm gì vậy, mau dừng tay!” Lục Hà quát Xuân Phong.
Nhưng Xuân Phong vẫn tiếp tục động tác kỳ lạ kia, không hề có ý dừng lại. Nha hoàn kia đang định tiến đến kéo Xuân Phong ra, đã bị cô nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc bén:”Nếu không muốn phu nhân nhà ngươi mất mạng, thì yên lặng đứng bên kia cho ta”
Nha hoàn kia còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Xuân Phong, tự dưn rụt lại, chỉ phẫn nộ đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Xuân Phong. Xuân Phong đặt hai tay lên n.g.ự.c phu nhân, nhấn liên tục, rồi lại cúi người xuống như đang nghe gì, lặp đi lặp lại cho đến khi vị phu nhân kia chmaj rãi tỉnh lại.
Lục Hà vui mừng, thở ra một hơi, thầm nghĩ:”May mà phu nhân không sao, nếu không không biết nói thế nào”
Nhưng phải nói phương thức cứu người của cô nương này quá là kỳ lại, chưa gặp bao giờ, tư thế ấy như kiểu muốn đè hỏng phu nhân vậy.
Lục Hà vẫn đang ngây người, đã nghe thấy có người gọi mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-29.html.]
“Còn ở đó ngây người làm gì, còn không dìu phu nhân nhà ngươi nằm nghỉ, lấy nước cho người uống.” Xuân Phong thấy phu nhân tỉnh lại, mới nhẹ nhàng thở ra.
Mệt quá, giờ mới thấy bái phục bác sĩ y tá, suốt ngày làm động tác hỗ trợ tim phổi này, cô mới làm mấy lần đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi rồi.
“Phu nhân, người thế nào rồi, người uống miếng nước đi” Nghe Xuân Phong phân phó, nha đầu đi lên bón nước cho phu nhân. Phu nhân kia sắc mặt vẫn tái nhợt, thoạt nhin thập phần suy yếu, nhwung rõ ràng hô hấp đã thông, cũng đã thanh tỉnh hơn.
"Đa tạ cô nương cứu giúp, không biết cô nương là người ở nơi nào, tên gọi là gì? Hôm khác nhất định ta sẽ đến tận nhà cảm ơn."
Lúc này xuân phong mới đánh giá cẩn thận vị phu nhân này. Hồi này vội vàng cứu giúp, cô vẫn chưa kịp nhìn kỹ. Vị phu nhân này áng chừng khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, vừa nhìn đã biết là một người sống hòa thuận.
Làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, chắc chắn đã từng là một mỹ nhân động lòng người, chỉ là sắc mặt tái nhợt làm cho bà có chút tiều tụy.
“Phu nhân không cần khách khí như vậy, người cứ gọi con là Xuân Phong. Con chỉ là tiện tay thôi. Phu nhân, không biết người có thường xuyên thấy tim đập nhanh, hoặc thấy hô hấp khó khăn?”
“Y thuật của cô nương thật là cao minh, dạo gần đây đúng là ta có cảm thấy tim đập nhanh, khó thở, tưởng là do mệt nên cũng không để ý. May mà hôm nay có cô cứu giúp’
“Theo con thấy có khả năng người bị bệnh tim. Ngày thường người chỉ nên làm những việc nhẹ, tĩnh tâm, không để quá kích động, tĩnh dưỡng thật tốt. Con đưa cho người một đơn thuốc, người sắc theo uống khoảng một năm, cơ thể sẽ hồi phục.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lúc Xuân Phong đang nói chuyện với phu nhân, lão bá đã dắt đại phu chạy tới
"Phu nhân người sao rồi? Đại phu đến rồi, mau xem bệnh cho phu nhân nhà ta." Lão bá nói xong, định đưa đại hu lên xe, lại phát hiện trên xe có thêm một tiểu cô nương xa lạ, nhất thời không nói nên lời.
"Phúc bá, đây là xuân phong cô nương, vừa mới là cô ấy đã cứu ta. Không cần đại phu chẩn bệnh nữa, ta ổn rồi.” " Phu nhân suy yếu nói với phúc bád.
Nghe vậy phúc bá lại quay đầu nhìn xuân phong liếc mắt một cái, nói: "Phu nhân,đại phu đã đến, người vẫn nên để đại phu xem bệnh đi, chẳng lại mất công ta đi một chuyến"
"Ừ. . . . . . Được rồi." Phu nhân vốn là người nhân từ, nghe phúc bá nói thế cũng đành để cho đại phu khám lại.