Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:10:49
Lượt xem: 86
Suy nghĩ một chút, Xuân Phong cảm thấy chuyện này cũng khá khả thi, cần lên kế hoạch một chút.
Sáng sớm hôm đó, mẹ Xuân Phong đến chỗ bà lão thỉnh an.
“Mẹ, mấy hôm nữa chúng con sẽ chuyển ra ngoài, là một tiểu viện ở con đường đối diện, rất gần đây.” mẹ Xuân Phong ngồi ăn sáng với bà cụ xong, bưng cho bà một chén trà, rồi mới chậm rãi nói.
Nghe vậy, vẻ mặt lão phu nhân vốn đang vui vẻ, liền nhanh chóng ảm đạm xuống.
“Nhất định phải ra ngoài sao?” lão phu nhân buông chén trà xuống, có chút mong đợi hỏi.
“Tiểu viện đã dọn dẹp xong hết rồi.” mẹ Xuân Phong không trả lời, mà nói với bà cụ tình trạng nhà mới.
Lão phu nhân biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng đến lúc này vẫn không nỡ.
“Chúng con ở gần như vậy, sau này mỗi ngày con gái đều sẽ về thăm mẹ. Nếu mẹ muốn gặp bọn nhỏ, chúng cũng sẽ về thăm người.” mẹ Xuân Phong thấy ánh mắt mất mát của bà cụ, nhẹ nhàng an ủi.
“Ừ, được rồi, đã quyết định xong rồi thì tuỳ các con, nhớ là phải thường xuyên về thăm ta. Ta chuẩn bị cho mẹ con các ngươi mấy thứ, cầm theo nhé.” Lão phu nhân gật gật đầu, không nói thêm nữa, chỉ lệnh cho gia nhân hỗ trợ mẹ con Xuân Phong.
Nhưng đến hôm chuyển nhà, nhìn những thứ bà cụ chuẩn bị cho họ, họ kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên. Có phải là hơi quá không vậy? Xuân Phong thấy khoảng sân nhỏ của mình chất đầy thùng to thùng nhỏ, có chút cạn lời.
“Uyển Thanh, đây đều là đồ mẹ chuẩn bị cho muội sang nhà chồng, nhưng vẫn không có cơ hội đưa đi. Giờ muội đã ở đây, hãy nhận lấy, xem như là tâm ý của mẹ.” Hạ Nhân Ngọc đích thân cùng hạ nhân mang đồ sang, nói với muội muội.
“Còn bên này là mấy thứ đồ trang điểm thêm cho tỷ muội Xuân Vũ, cũng mang đến đây rồi.” không đợi mẹ Xuân Phong nói gì, Hạ Nhân Ngọc lại chỉ về mấy cái thùng ở bên kia.
“Mẹ. . .” mẹ Xuân Phong cảm động, đôi mắt hơi đỏ lên.
“Thôi được rồi, giờ muội đã ra ở riêng, phải chú ý chăm sóc bản thân thật tốt, có việc thì đến phủ tìm ta, đến lúc nào cũng được.” Hạ Nhân Ngọc nhìn mẹ Xuân Phong, ôn hoà nói. Dù có chuyện gì xảy ra, đây vẫn là người muội muội duy nhất của ông, người muội muội mà ông yêu thương nhất.
Thấy cả nhà Xuân Phong rời khỏi Hộ Quốc Công phủ, Hạ Sính Đình còn cười lạnh một tiếng. Chuyển ra ngoài sao, càng tốt, nàng càng dễ làm việc.
Thế này, nàng sẽ không phải để ý xem có ai đang quan sát, theo dõi mình không. Để xem ra khỏi Hộ Quốc Công phủ, họ còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào.
Xuân Phong chuyển nhà xong, tâm tình rất tốt, được ở nhà riêng thật là thích, làm việc không cần phải nhìn trước ngó sau nữa.
Trước đây, ở Hộ Quốc Công phủ, mọi người luôn bàn tán, nào là nàng ra ngoài quá nhiều, rồi nàng dậy muộn không thỉnh an lão phu nhân. Nhất là cứ phải nhìn bộ mặt đạo đức giả kia mà sống, cuộc sống thật là mệt mỏi.
“Mẹ, tối nay con sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho mọi người. Đại tỷ và con đi chợ, mẹ và Xuân Sinh dọn dẹp, được không?” Xuân Phong nghĩ lại, thấy đã lâu rồi nàng không nấu cơm cho cả nhà. Từ lúc trở về Kinh thành, có kẻ hầu người hạ, nàng lại bận rộn suốt, nên vẫn chưa có cơ hội. Nhưng nàng cảm thấy người một nhà phải cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn, mới có không khí ấm áp.
“Đúng rồi, nhị tỷ, đệ đã thèm ăn đồ tỷ nấu từ lâu lắm rồi, cơm tỷ tỷ nấu là ngon nhất.” Xuân Sinh nghe Xuân Phong nói chuẩn bị nấu cơm thì vui vẻ, nhanh chóng đồng ý.
“Vậy đệ ở nhà dọn dẹp với mẹ, tối nay ta làm món thịt lợn om và gà quay mà đệ thích nhất, được không.” Xuân Phong mỉm cười, xoa xoa mũi Xuân Sinh.
“Vâng, được ạ.” Xuân Sinh gật gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-265.html.]
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong đưa Xuân Vũ đến chợ gần nhất, mua ít rau và thịt tươi. Xuân Phong thấy ở đây cũng bán dưa hấu, không nhịn được mà tiến đến hỏi giá, không ngờ lại đắt như vậy.
Nàng bỗng nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp, yên bình ở thôn Đại Hà.
Xuân Phong chọn một quả dưa hấu to và ngọt nhất, quả này về làm sinh tố thì nhất định sẽ siêu dính.
Nghĩ thế, trên mặt Xuân Phong lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Muội đang nghĩ về những ngày ở thôn Đại Hà đúng không?” Xuân Vũ thấy Xuân Phong cười liền hỏi.
“Ừ, đại tỷ, vẫn là tỷ hiểu ta nhất.” Xuân Phong gật đầu.
“Ta cũng nhớ những ngày ở đó quá. Muội có nghĩ sau này chúng ta sẽ quay về không?” Xuân Vũ có chút thất thần hỏi.
“Về chứ, ít nhất hàng năm thanh minh chúng ta phải về thăm mộ cha chứ.” Xuân Phong khẳng định chắc nịch.
“Ta không nói kiểu về thăm đó, ta nói là về ở cơ.” Xuân Vũ lắc đầu.
“Chuyện này á, có thể có, có thể không, chuyện tương lai không ai lường trước được.” Xuân Phong do dự.
“Ừ, nếu trở về được cũng tốt.” Xuân Vũ nói xong, quay đầu trở về.
Xuân Phong nhanh chóng bước đuổi theo, nhưng lại bị một chiếc xe ngựa phóng qua chặn lại. Xe chạy nhanh đến mức màn xe bị thổi bay lên. Chỉ trong nháy mắt đó, Xuân Phong nhìn rõ người ngổi trong.
Không phải là. . . Sao hắn lại đến Kinh thành, xem ra hôm đó nàng không nhìn lầm.
Trong lúc Xuân Phong đang sửng sốt, xe ngựa đã rời đi, người trong xe từ đầu đến cuối vẫn chỉ chăm chú nhìn về phía trước, không hề phát hiện ra nàng.
“Xuân Phong, nhanh nào, thất thần gì vậy?” Xuân Vũ đứng ở bên kia đường thúc giục.
“Đây, ta đến đây.” Xuân Phong thu hồi suy nghĩ của mình, bước nhanh theo đại tỷ.
Về nhà, Xuân Vũ giao phòng bếp cho Xuân Phong, nàng đi đến giúp mẹ và đệ đệ thu dọn.
Sau một buổi chiều bận rộn, Xuân Phong làm một bàn thức ăn lớn, giống như bữa ăn ngày Tết hôm đó ở thôn Đại Hà. Sau bữa ăn nàng mang dưa hấu và sinh tố ra, cả nhà vui vẻ ăn đến no căng bụng. Đã lâu rồi họ mới được tận hưởng cảm giác thoải mái khi được ở nhà.
Đi dạo một lúc cho tiêu cơm xong, Xuân Phong lại lấy bộ mạt chược đã lâu không động đến ra, một nhà 4 người cùng nhau vừa chơi vừa kể chuyện.
Xuân Sinh tuy nhỏ tuổi nhất, nhưng lại rất sáng suốt, không những không thua mà còn thắng được mấy ván, kiếm được ít tiền tiêu vặt để đưa Bảo Sinh đi mua điểm tâm.
Xuân Phong nằm trên giường, đếm ngày. Hôm nay hắn làm gì nhỉ? Hắn đến sa mạc chưa? Ở đó chắc nóng lắm.
Nghĩ một lúc, nàng từ từ tiến vào giấc ngủ. Trong mơ, nàng thấy hắn dịu dàng nhìn mình, nói hắn rất nhớ nàng.