Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 257

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:06:05
Lượt xem: 79

"Ừm, Mặc Lan quốc, nên có lẽ thời gian ta đi sẽ hơi lâu.” Bách Lý Mặc Thần gật đầu, bất đắc dĩ noi.

“Ừ, vậy ta sẽ chuẩn bị thêm chút đồ cho chàng. Chàng ngủ trước đi.” Xuân Phong đứng dậy đi chuẩn bị, lại bị Bách Lý Mặc Thần kéo lại.

“Thôi, khuya rồi, ở lại đây với ta đi.”

“Không sao đâu, ta làm nhanh thôi.” Xuân Phong cười, vỗ nhẹ tay hắn.

Một lúc sau, Xuân Phong cầm mấy bình sứ nhỏ trở lại.

“Đây là mấy loại thuốc ta mới chế ra, chuẩn bị cho chàng, hiệu quả tốt hơn những loại cũ, chàng cầm theo phòng khi nhé. Còn mấy loại này là thuốc trị thương, bổ huyết và mấy loại thường dùng, chàng mang theo đi, ta cũng chỉ biết chuẩn bị cho chàng mấy thứ này.” Xuân Phong đưa cho Bách Lý Mặc Thần mấy bình thuốc, nhún vai nói.

Hắn nhiều thuộc hạ như vậy, những chuyện khác hẳn là nàng không phải lo.

“Chỉ cần là thứ nàng cho ta, ta đều thích. Hơn nữa, đây đều là thứ cứu mạng, sẽ rất hữu dụng.” Bách Lý Mặc Thần cầm mấy lọ thuốc, nhìn người phụ nữ trước mặt, ôn nhu nói.

“Ừ, vậy thì tốt, lần này chàng đi xa, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, ta ở nhà chờ chàng trở về.” nghe hắn an ủi, Xuân Phong mỉm cười nói. Nghĩ đến lúc hắn trở về, nàng có thể giải độc hoàn toàn cho hắn, từ đó về sau, họ sẽ không phải lo lắng đến độc trên người hắn, nàng thật sự vui vẻ.

“Ừ, đi ngủ sớm thôi, hôm nay nàng cũng mệt rồi.” Bách Lý Mặc Thần kéo Xuân Phong nằm xuống, hai người cứ thế ôm nhau nằm trên giường.

“Hôm nay sao chàng lại gợi ý cho Thái hậu chỉ hôn cho Lạc Vân Y vậy?” Xuân Phong đột nhiên hỏi.

“để nàng ta chớt như vậy lại dễ dàng cho nàng ta rồi. Dám động đến nữ nhân của bổn vương, đáng phải trả giá thật đắt.” Bách Lý Mặc Thần nhướng mày, thản nhiên nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hắn biết người đàn ông đó, nên mới xin tổ mẫu chỉ hôn.

“À, nhưng ta chỉ lệnh cho Huyền Dịch đánh ngất họ rồi để họ chung phòng thôi mà, sao lại . . .” Xuân Phong nhớ lại những lời bàn tán của nha hoàn, mặt không khỏi đỏ lên.

“Chỉ vậy thôi thì sao đủ phấn khích? Không phải họ muốn mọi người được xem kịch hay sao?” Diêu Vương nghiêm túc nói, giống như đang bàn chuyện chính sự.

“Sao chàng lại đổ đốn vậy chứ?” Xuân Phong rõ ràng, chắc chắn là hắn hạ dược hai người họ, nếu không, làm sao lại. . .

Haizz, Lạc Vân Y cũng thật đáng thương, nếu nàng biết người mình ái mộ mười mấy năm không chỉ muốn gả nàng cho nam nhân khác, mà lại còn hạ dược đưa nàng lên giường người đàn ông đó, không biết nàng sẽ nghĩ thế nào.

“Người đàn ông này thật là xấu xa, nhưng làm sao đây, mình lại yêu sự xấu xa này của hắn quá.” Xuân Phong nhìn chiếc cằm rắn rỏi của hắn, cười nham hiểm.

 ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-257.html.]

Sáng hôm sau, Hạ Nhân Ngọc sắp xếp lại hết chứng cứ, giao cho Hình bộ. Hình bộ lập tức thụ lý, chuyện liên quan đến 6, 7 mạng người, lại còn dính líu đến gia quyến của đại quan, Hình bộ không dám lơ là.

Hạ Tú Thanh còn chưa kịp bình phục đã bị bắt giam vào đại lao của Hình Bộ.

Lạc Kỳ Phong không ngờ Hạ gia lại làm việc tuyệt tình như vậy, thật sự đưa Hạ thị vào đại lao. Tuy kinh ngạc nhưng hắn hoàn toàn bất lực, Hình bộ không phải nơi một quan viên tam phẩm như hắn có thể nhúng tay vào. Cứ thế, một vị phu nhân nổi tiếng như Hạ Tú Thanh rớt đài, bị giam vào ngục, không ai hỏi thăm.

Điều buồn cười là bà ta bị giam vào chính căn phòng của Xuân Phong lần trước, nhưng đương nhiên không được hưởng những đãi ngộ như nàng trước kia. Phòng giam có chút sáng sủa, thông thoáng, nhưng chỉ có sàn nhà trống trơn được phủ một lớp cỏ khô, tuyệt nhiên không có thêm đồ vật gì.

Nếu như đang là mùa thu hoặc đông, đây chính là một căn phòng giam lý tưởng, nhưng hiện tại lại đang là những ngày nóng bức nhất của mùa hè, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào phòng, lại thêm lớp cỏ khô dày dặc, không khí nóng bức trong phòng giam lại càng thêm ngột ngạt, cả phòng giam như ở trong một cái lò hấp vậy.

Hạ Tú Thanh vừa bước vào lập tức cảm thấy khó thở, mồ hôi không ngừng tuôn ra như tắm, những vết thương như bị rắc muối, đau đớn không chịu được. Mới qua nửa ngày, miệng vết thương mới được xử lý đã bị ngấm mồ hôi, bợt ra trắng bệch, thậm chí còn rỉ ra mủ trắng vàng, trông rất gớm ghiếc.

Hạ Tú Thanh nằm trên cỏ khô, thở hổn hển, môi khô nứt nẻ, sốt cao không hạ. Bà ta bắt đầu lâm vào mê sảng, miệng đang lẩm bẩm gì đó, cẩn thận nghe thử, hình như là đang kêu khát.

Cửa phòng giam mở ra, một đôi giày thêu tinh xảo đứng trước mặt Hạ Tú Thanh.

“Lấy nước cho bà ta.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, một lúc sau, có người bê nước đến.

Hạ Tú Thanh mơ hồ nhìn thấy, kích động ngồi dậy, cầm lấy bát nước nôn nóng uống. Nhưng do động tác quá nhanh, phần lớn nước đều đổ xuống đất, nước đã vào đến miệng rồi vẫn trào ra ngoài.

Cảm giác khát vẫn chưa lui đi, nhưng nước trong bát đã hết, cũng không ai đưa cho bà bát nước thứ hai. Bà thả bát trong tay xuống, lại mơ hồ ngã xuống.

Hai ngày sau, Lạc Vân Y đến gặp bà, đưa đại phu đến trị thương, lại đút cho bà một chén nước, bà mới từ từ tỉnh lại. Bà ngơ ngác nhìn người trước mặt, một lúc sau mới có phản ứng. Thấy thế, Lạc Vân Y có chút nghi ngờ, có phải bà ta sốt đến hỏng đầu rồi không.

“Mẹ, mẹ, là con, Vân Y đây.” Lạc Vân Y lắc vai Hạ Tú Thanh, vô tình động đến vết thương, bà ta rít lên đau đớn.

Lạc Vân Y vội vàng buông tay: “Mẹ, mẹ thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào không, có muốn uống thêm chút nước không?” Lạc Vân Y cau mày hỏi.

“Vân Y, con đến thăm ta sao?” Hạ Tú Thanh giơ tay lên, phát hiện vết thương trên đó đã được băng bó.

Bà không khỏi cảm động nhìn con gái: “Vân Nhi, xin lỗi con, trước đây là mẹ ích kỷ, chỉ nghĩ đến hận thù trong lòng mà không quan tâm đến con.” Mắt Hạ Tú Thanh đỏ lên, áy náy nói.

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Giờ mẹ thế này, con cũng không giúp gì được cho mẹ, chỉ có thể đến thăm mẹ thôi.” Lạc Vân Y vẻ mặt thương tâm nói.

“Con đến thăm mẹ là mẹ đã vui lắm rồi. Giờ thân phận của con. . . Con vẫn đến thăm mẹ, mẹ rất vui. Chỉ là sau này mẹ không thể sống cùng con, không thể bù đắp cho con nữa.” Hạ Tú Thanh yếu ớt nói. Mới nói được mấy câu, cả người bà ta lại chảy đầy mồ hôi, vết thương lại ẩm ướt. Nhưng mấy hôm nay đau đớn quá nhiều, bà ta đã sớm tê dại, lần này bà không cảm nhận được đau đớn nữa.

“Vân Nhi, lần này sợ là mẹ không ra ngoài được nữa, mẹ có thứ này muốn cho con.”

Loading...