Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:00:03
Lượt xem: 68
Lam Lam nghe nói là Hạ Lạc Hoa đến, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một tia đỏ bừng, lại nghe đến chuyện hắn nói muốn cưới nàng, nàng xấu hổ đến mức cắn môi, quay mặt trong trong.
“Huynh ấy nói thế thật sao?” Trần Lam Lam ngượng ngùng hỏi.
“Ừ, huynh ấy còn nói hắn không ghét bỏ tỷ tỷ thế này, cho dù tỷ là một con mèo lem nhem thì hắn sẽ vẫn cưới tỷ. Xem ra huynh ấy cũng khá chân thành đó, không ngờ biểu ca của ta cũng là một kẻ si tình haha.” Xuân Phong mỉm cười nói, trêu chọc Lam Lam.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Ta đã thành thế này rồi, muội còn trêu chọc ta, muội còn là chị em tốt của ta không vậy, đồ vô tâm này.” Lam Lam bị Xuân Phong chọc thì xấu hổ, cau mày giả vờ tức giận.
“Đâu, ta đâu có chọc tỷ, ta chỉ mừng cho tỷ thôi mà. Vốn dĩ ta còn đang nghĩ cách cho tỷ và biểu ca của ta gặp nhau sau khi việc huỷ hôn thành công, ai ngờ, sáng nay, vừa nghe tin tỷ gặp chuyện, huynh ấy cứ vậy mà chạy đến, giờ lại còn ngỏ ý muốn lấy tỷ, thực sự là đã giải quyết giúp ta rất nhiều phiền toái.” Thấy Lam Lam tỉnh táo, vui vẻ lên, tâm tình Xuân Phong cũng tốt lên nhiều, tình trạng của Lam Lam lúc trước khiến nàng thực sự sơ hãi. May mắn là việc ngộ độc này cũng chưa quá nghiêm trọng, cẩn thận châm cứu xong đã có thể bài trừ hơn phân nửa lượng độc.
“Muội đúng là cơ hội quá đi.” Lam Lam cười cười nhìn Xuân Phong.
“Tất nhiên rồi, có một số việc phải biết tuỳ cơ ứng biến như vậy, mới có thể nâng cao hiệu suất làm việc chứ. Tỷ và biểu ca của ta nóng lòng như vậy, có khi sang năm ta đã có cháu bồng rồi.” Xuân Phong càng nói càng vui, một chút lo lắng và buồn bã lúc trước cũng bị quét sạch.
“Muội. . . Một cô nương chưa xuất giá như muội mà lại nói mấy chuyện thế này không biết ngượng.” Lam Lam nghe Xuân Phong nhắc đến chuyện đứa nhỏ, khuôn mặt tái nhợt lại đỏ lên,
“Ta. . .” Xuân Phong vừa muốn nói gì, đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, như sợ làm người bên trong giật mình. Trần phu nhân mang cháo mới nấu lên cho Lam Lam, nhẹ nhàng hỏi Xuân Phong: “Xuân Phong, Lam Lam thế nào rồi, khoẻ lên chưa?”
“Dì, Lam Lam đã khoẻ lên rồi. Cháo cứ để đó một lát, đợi cho nguội bớt rồi cho Lam Lam ăn. Trước khi ăn, dì cho tỷ ấy uống chút nước trước nhé. À, đừng cho tỷ ấy ăn nhiều, nhiều nhất chỉ khoảng nửa bát thôi, đói lại ăn tiếp.” thấy Trần phu nhân tới, Xuân Phong lập tức đứng dậy, nhìn cháo trong bát, không nhịn được mà dặn dò tiếp.
Người mới ốm dậy sau khoảng thời gian dài, dạ dày sẽ co lại, nếu đột nhiên tăng lượng thức ăn lên quá nhiều, sẽ gây khó tiêu quá mức, thức ăn tích tụ trong dạ dày thậm chí có thể dẫn đến vỡ dạ dày mà chớt. Đó cũng là lý do Xuân Phong nhiều lần dặn dò. Đặc biệt, thân thể Lam Lam đang yếu như vậy, nàng càng không muốn vì chuyện này mà lưu lại bất cứ di chứng nào cho cơ thể Lam Lam.
“Ừ, được rồi, con là đại phu, nghe lời con hết.” Trần phu nhân cười gật đầu nhìn Xuân Phong.
Bây giờ, bà đã có niềm tin tuyệt đối vào y thuật của Xuân Phong. Bao nhiêu đại phu ở Kinh thành đều đã bó tay, thế mà Xuân Phong vẫn cứu được Lam Lam của bà về, đây chính là sự khẳng định về y thuật của nàng, cho nên mấy lời dặn dò của Xuân Phong, bọn họ đều sẽ vui vẻ làm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-239.html.]
“Để con kê thêm ít thuốc cho Lam Lam, trên người tỷ ấy vẫn còn một ít độc, thời gian tới sẽ phải tiếp tục thải độc và điều dưỡng cơ thể.” Xuân Phong thấy Trần phu nhân phối hợp, cười nói.
“Ừ, vất vả cho con rồi. Còn thiếu gì thì con nói với Thanh Thư, nó sẽ sắp xếp cho.”
“Vâng, con biết rồi.” Xuân Phong yên tâm đi ra ngoài, Trần Thanh Thư đã đợi sẵn ở đây, Xuân Phong trực tiếp gọi hắn đến kho thuốc trong phủ. Vì trong nhà có người già, nên trong nhà kho chắc sẽ có sẵn một số loại thường dùng.
Xuân Phong vừa bước ra khỏi viện của Lam Lam, mẹ nàng cũng vừa đến nơi, hai người đi hai hướng ngược nhau nên không thấy nhau.
"Vân Chi tỷ, Lam Lam thế nào rồi?" mẹ Xuân Phong vừa vào cửa liền quan tâm hỏi.
Thấy mẹ Xuân Phong đến, Trần phu nhân vội đặt bát cháo xuống, bước tới nắm tay mẹ Xuân Phong.
“Uyển Thanh, sao ngươi lại đến đây. May có Xuân Phong mà Lam Lam đã khoẻ hơn rồi.” đôi mắt Trần phu nhân vẫn đỏ hoe, quầng thâm đen kịt, trông bà hốc hác đến đau lòng.
“Nhìn dáng vẻ của tỷ kìa. Lam Lam đã có chuyển biến tốt rồi, tỷ yên tâm đi. Ta nghe nói Lam Lam ốm nặng nên chạy tới đây. Trên đường đến ta còn nghe nói Lạc Hoa nhà đại ca ta còn muốn được hứa hôn với Lam Lam. Chuyện này rốt cuộc là sao?” mẹ Xuân Phong thấy bộ dáng hốc hác của Trần phu nhân thì đau lòng. Bà liếc nhìn Lam Lam đang nằm trên giường, rồi nhẹ nhàng kéo Trần phu nhân ngồi xuống hỏi chuyện.
“Ta cũng không biết tại sao chuyện lại thế này, lúc đó…” Trần phu nhân ngồi xuống, chậm rãi kể hết đầu đuôi câu chuyện cho mẹ Xuân Phong nghe.
Mẹ Xuân Phong yên lặng nghe, lại nhớ lại chuyện hôm trước ở Phiêu Hương Cư. Hoá ra hai đứa nhỏ đã sớm tâm ý tương thông, lúc này Lam Lam lại bị gả sang nhà khác, hẳn là nàng không ưng ý. Còn có hành động của Xuân Phong hôm đó, sợ là chuyện của Lạc Hoa và Lam Lam không thể thiếu bàn tay của con gái bà nhúng vào.
Nhưng lần này bà đã nghĩ oan cho con gái rồi. Tuy Xuân Phong xác thực có ý muốn tác hợp 2 người, nhưng còn chưa kịp ra tay, người ta đã tự mình chạy đến, nếu nói là nàng nhúng tay, thì chỉ là nàng đã tạo một cơ hội nho nhỏ cho hai người này thôi.
“Kỳ thật Lạc Hoa cũng là một đứa nhỏ rất tốt, rất xứng đôi với Lam Lam nhà ta, ý các ngươi thế nào?” khỏi cần phải nói, mẹ Xuân Phong rất vừa ý Lam Lam, nếu Lam Lam có thể trở thành người nhà họ Hạ, thì đúng là thân càng thêm thân.
Mẹ Xuân Phong cứ thầm thì chuyện hôn sự trước mặt Lam Lam như vậy, nàng đã đỏ mặt, xấu hổ đến mức vùi mặt vào trong chăn rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén thò tai ra ngoài nghe lén.
“Ta biết nó là một thiếu niên tốt, nhưng Lam Lam hiện đã thành thế này rồi, chuyện của DƯơng gia lại chưa giải quyết xong, cho dù là giải quyết xong rồi, thanh danh của Lam Lam không khỏi sẽ bị tổn hại. Việc này đối với Hộ Quốc Công phủ . . “ Trần phu nhân khó xử nhìn con gái đang nằm trên giường, lại nhìn người chị em tốt của mình, có chút buồn bã nói.
“Chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi. Chuyện quan trọng bây giờ là ý kiến của bọn trẻ thế nào. Đây là chuyện hạnh phúc cả đời của chúng, không thể chỉ vì miệng lưỡi thế gian mà chôn vùi hạnh phúc được. đúng không? Tỷ có nghĩ vậy không? Về phần bệnh tình của Lam Lam, đã có Xuân Phong lo rồi, tỷ đừng suy nghĩ nhiều nữa.” nói về y thuật của Xuân Phong, mẹ nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt tự hào.