Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:42:32
Lượt xem: 83
Hạ Sính Đình từ nhỏ đã được chăm sóc, chiều chuộng, được mọi người coi là tâm điểm mà đối đãi, làm sao có thể để Xuân Phong đe doạ lấy đi tất cả.
Tuy trông cô bình thường rất mạnh mẽ, nhưng thực ra không phải như vậy. Cô được sống trong nhung lụa, được nuông chiều từ nhỏ, nên tính cách có phần háo thẳng, thậm chí đôi lúc còn có chút cực đoan. Nhưng nội tâm cô lại cực kỳ mong manh. Từ lúc Xuân Phong đến, cô luôn luôn lo sợ. Cô nghĩ cô chỉ đang lấy lại những thứ cô đã mất, nhưng kỳ thật, cô đâu mất đi thứ gì, hay nói chính xác hơn, những thứ đó là do cô chính tay đánh mất.
“Biểu tỷ, người đừng vội, chúng ta còn nhiều thời gian. Nghe nói khoảng thời gian tỷ bị ốm, hai chị em nhà nó thường xuyên vắng nhà, cũng không biết bận rộn chuyện gì. Còn có, trước đó, nó còn hứa sẽ cho mọi người một bất ngờ sao? Chúng ta chỉ cần điều tra xem bọn chúng đang làm gì, còn sợ không có cơ hội xuống tay sao? Người yên tâm, sớm hay muộn nhà nó cũng bị đuổi ra khỏi phủ thôi, người mãi mãi mà đại tiểu thư của Hộ Quốc Công phủ.” Lạc Vân Y có chút lo lắng khi thấy Hạ Sính Đình phàn nàn.
“Hừ, Hộ Quốc Công phủ là cái gì mà dám thẳng tay đuổi ta ra ngoài, làm ta mất mặt, ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi! Giờ cứ để cho họ đấu đá nhau đi, càng nặng tay càng tốt, đến lúc lưỡng bại câu thương, ta sẽ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” trong mắt Lạc Vân Y hiện lên một tia xảo trá vá hận ý, hoá ra cô lại muốn báo đáp công dưỡng dục của Hộ Quốc Công phủ bao năm qua như thế.
“Ngươi có kế hoạch gì?” Hạ Sính Đình ngước mắt nhìn về Lạc Vân Y ở đối diện. Nhất thời, cô cảm thấy không thể nhìn thấy con người này, thậm chí còn có chút cảm giác nguy hiểm.
“Đợi thời cơ đến, đến lúc đó ta sẽ phái người đến thông báo cho tỷ. Trà rất ngon, cảm ơn tỷ tỷ hiếu khách, ta đi đây.” Lạc Vân Y cũng chưa nói ra kế hoạch của mình, chỉ cười nhẹ rồi đội mũ lại, rời đi.
Hạ Sính Đình thấy cô ta đắc ý như vậy, lập tức tức giận vỗ bàn đến mức nước trong chén sánh ra ngoài, cô hướng về cửa hô to: “Hà Hương, hồi phủ!”
...
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng, cuối cùng thân thể cũng hồi phục, không còn choáng váng, tinh thần sảng khoái, sục sôi ý chí chiến đấu. Đương nhiên, trong khoảng thời gian dưỡng thương, cô cũng không để bản thân nhàn rỗi. Mặc dù cô không thể trực tiếp làm việc, nhưng cô có thể giao việc cho Huyền Dịch. Bây giờ, cửa hàng đã gần như sẵn sàng đi vào hoạt động, chỉ chờ Xuân Phong thực hiện một số công đoạn hoàn thiện cuối cùng.
Trước đó, khi Xuân Phong cứu Bách Lý Mặc Thần lần đầu tiên, hắn đã hứa thực hiện cho Xuân Phong một điều, nên bây giờ Xuân Phong rất tự nhiên sai phó Huyền Dịch. Thời gian qua, nàng đã quen với việc làm việc cùng Huyền Dịch, cũng rất tin tưởng hắn.
Huyền Dịch hiện tại rất vui vẻ, không cần phải đi theo chủ tử, cũng không cần lo bị gửi đi huấn luyện ma quỷ nữa. Hắn cảm nhận được sau này cô nương sẽ trở thành Vương phi của chủ tử, đến lúc đó, hắn vẫn là người của Vương phủ, còn được Vương phi chống lưng, cuộc sống của hắn sau này sẽ thật hạnh phúc. Nhưng trí tưởng tượng của Huyền Dịch quá là phong phú rồi. Sau này hắn mới biết, đây chính là lúc cơn ác mộng của hắn bắt đầu.
Có người vui, đương nhiên sẽ có người phải buồn.
Bách Lý Mặc Thần không thể ngờ Xuân Phong không cần vàng bạc, cũng không cần thứ gì khác, mà chỉ lấy của hắn một người, lại còn là một nam nhân. Có trời mới biết, lúc Xuân Phong nói muốn lấy Huyền Dịch, mặt hắn đen đến mức nào. Nhưng thấy Huyền Dịch theo nàng đã lâu, cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng, nên hắn vẫn đồng ý. Nhưng cái giá mà cô phải trả là một cái hôn triền miên đến mức Xuân Phong có chút ngạt thở!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-184.html.]
Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong, giọng điệu ngang tàn: “Sau này nàng không được phép có hứng thú với nam nhân khác, không được nhìn nam nhân khác, không được ở một mình với nam nhân khác, nàng biết chưa?”
“Hả, tại sao?” Xuân Phong mơ màng, hoàn toàn không biết một vị hoàng tử nào đó đang ghen tị với Huyền Dịch.
“Còn tại sao nữa? Nàng là nữ nhân của bổn vương, tất nhiên chỉ có thể có hứng thú với ta, chỉ có thể ở bên ta, chỉ có thể nhìn mình ta.” Bách Lý Mặc Thần có chút siết chặt vòng tay, bá đạo nói.
“Hả? Ừ!” Xuân Phong sửng sốt, sau đó ngọt ngào đáp ứng. Hắn nói cô là người phụ nữ của hắn. Nhưng hắn là một Vương gia, nữ nhân của hắn hẳn không chỉ là một người. Nghĩ đến đây, Xuân Phong lại bắt đầu rối rắm. Bách Lý Mặc Thần cảm giác cảm xúc của Xuân Phong có chút không đúng, liền ôm nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy bờ vai nàng, đối mặt với nàng, hỏi:” Sao vậy, có tâm sự gì sao?”
“Tương lai chàng sẽ có nhiều nữ nhân lắm sao?” Xuân Phong vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, vô ý thức xoa xoa, vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c Bách Lý Mặc Thần.
Bách Lý Mặc Thần nắm lấy bàn tay Xuân Phong, ánh mắt có chút u ám. Cô gái này thật là không thành thật. Thật là hận không thể đem cái kia của hắn tiến vào thật sâu trong nàng. Hắn gần như không thể khống chế được bản thân nữa. Lúc nãy hôn nhau, hắn còn có thể tận lực khống chế, nhưng giờ lại bị nàng trêu chọc, hắn sắp đứt dây rồi. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đàn áp ngọn lửa trong lòng, hắn nói với giọng khàn khàn bất thường: “Nàng muốn ta có bao nhiêu người?”
“Vô nghĩa, nữ nhân nào lại không muốn nam nhân chỉ là của mỗi mình mình thôi.” Xuân Phong đỏ mặt, giơ nắm đ.ấ.m lên đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn, dáng vẻ e thẹn, nhìn đáng yêu cực kỳ.
“Vậy thì bổn vương sẽ chỉ có một mình nàng thôi.” Bách Lý Mặc Thần lại ôm Xuân Phong vào lòng. Hương thơm nam tính và cái ôm đầy mị lực của hắn làm Xuân Phong nhộn nhạo không thôi, giống như có cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô. Cứ như vậy, cả người cô xụi lơ trong lồng n.g.ự.c hắn, trái tim bỗng như được lấp đầy, không còn cảm giác trống rỗng như lúc mới đến đây nữa. Nếu thời gian có thể đứng yên, Xuân Phong mong có thể chìm đắm trong khoảnh khắc này mãi mãi.
“Chàng phải giữ lời đó.” Xuân Phong mềm mại nói.
“Ừ, bổn vương nhất định sẽ giữ lời. Nếu ta thất hứa, ta sẽ vĩnh viễn mất đi thứ ta trân quý nhất. . .” Bách Lý Mặc Thần trịnh trọng hứa hẹn với Xuân Phong, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, đôi môi hắn đã bị chặn lại.
“Ta tin chàng.” Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại chứa đựng bao nhiêu thâm tình. Trong thế giới phù hoa quyền quý này, không có gì chân thật hơn 3 chữ này.
Lúc này, Xuân Phong như đắm chìm trong hũ mật. Kiếp trước nàng chưa từng yêu, nên không biết tình yêu là loại cảm xúc đẹp đẽ như vậy. Ông trời thật tốt, đã cho cô một gia đình ấm áp, cho cô tình thương của mẹ, lại còn thêm một người đàn ông tuấn mỹ với bao ngọt ngào.
Nhưng Xuân Phong đã quên, có ngọt ngào, đương nhiên cũng sẽ có lúc đắng cay.