Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 182

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:42:06
Lượt xem: 89

Huống chi, lão phu nhân và cha cô hiện đang coi trọng Xuân Phong như vậy, giờ đi bênh vực hai người này, chẳng phải là tự mang đá đập vào chân mình sao?

“Tiểu thư, van cầu người phát lòng từ bi, cầu xin lão phu nhân giúp chúng nô tì, chúng nô tì không muốn bị bán làm nô lệ.” Đông Mai và Tiểu Cúc song song quỳ trên mặt đất, liên tục cúi lạy cầu xin tha thứ.

“Đúng vậy, Đại tiểu thư, người giúp chúng nô tì với. Nô tì không muốn bị bán đi. Dù sao thì cũng là nô tì giúp đại tiểu thư làm việc. . .” thấy tiểu thư không có ý định giúp họ, Tiểu Cúc chó cùng giứt dậu, nói thẳng ra việc cô là người của đại tiểu thư.

Câu nói này chính thức chọc giận Hạ Sính Đình. Nha đầu c.h.ế.t tiệt này sao lại dám nói mấy lời này trước mặt nhiều người như vậy. Nếu mấy lời này vào tay lão phu nhân hay cha cô, vậy cô. . .

“Người đâu, đem hai nha đầu này trói lại đi. Bịt miệng lại mang đến chợ bán cho ta đi. Kẻo chúng ở đây nói linh tinh, làm bẩn hết tai ta.” Hạ Sính Đình chán ghét, phẩy phẩy chiếc khăn tay của mình, giống như vừa đến gần thứ gì bẩn thỉu và kinh tởm vậy.

Sau khi Diêu Vương đến giải thích sự việc, câu chuyện về Xuân Phong đã sáng tỏ, lão phu nhân chỉ đơn giản xử lý 2 nha hoàn, bỏ qua nhiều điểm nghi vấn. Kỳ thật, trong lòng bà cũng có điểm rõ ràng, nhưng cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, dù sao 2 người đều là cháu gái của bà, cũng là vì danh tiếng của Hộ Quốc Công phủ, bà không thể điều tra sâu hơn. Nhưng bà không thể hiểu nổi, Hạ Sính Đình vốn dĩ hiền lành, hiểu chuyện, từ bao giờ đã trở thành một người tràn đầy tâm kế, thủ đoạn, thậm chí còn xuống tay với cả biểu muội của mình. Bà thực sự thất vọng, tưởng rằng người cháu gái này sẽ làm cho bà nở mày nở mặt, giờ xem ra bà đã lầm rồi.

“Giờ chỉ có thể để Xuân Phong chịu thiệt chút, sau này có cơ hội thì bù đắp cho nó sau vậy”. Nghĩ vậy, lão phu nhân lệnh cho Lý ma ma đến gặp Vương thị, dặn phu nhân về thì đến gặp bà, bà phải giáo huấn con dâu một phen.

    ...

Tối đó, sau khi Xuân Vũ rời đi, Xuân Phong vẫn ngồi trong phòng suy nghĩ mọi chuyện, lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ. Giờ mẹ đã đồng ý chuyển ra ngoài, cô càng phải đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền. Cô thực sự không muốn sống những ngày nhàm chán như mấy hôm gần đây nữa. Có thời gian đi hạnh hoẹ nhau, chi bằng để dành đi nghĩ cách kiếm tiền còn hơn. Đối với Xuân Phong, một người khởi đầu từ tay trắng, tiền là quan trọng nhất, có tiền mới có thể thực hiện được lý tưởng, mục tiêu của mình.

"Đang vẽ cái gì vậy?"

Đột nhiên, một mùi thơm trong trẻo mà lạnh lùng bay với, thắt lưng của Xuân Phong được nhẹ nhàng ôm lấy, giọng nói dễ nghe vang lên sau tai, luồng hơi thở có chút nóng ấm phả vào sau gáy Xuân Phong, khiến cô một trận run rẩy.

“Đoán xem!” Xuân Phong bình tĩnh, có chút nghịch ngợm nói.

“Đây là thứ nàng định dùng trong cửa hàng sao?” Bách Lý Mặc Thần nhướng mày, buông Xuân Phong ra, vươn tay cầm tờ giấy lên, cẩn thận xem xét.

“Ừm, là một trong những thứ ta cần để hoạt động. Trông đặc biệt lắm đúng không?” Xuân Phong mỉm cười, có chút tự hào nói.

“Ừ, đúng là rất lạ, dùng để đựng đồ sao?” Bách Lý Mặc Thần buông bức vẽ xuống, có chút kỳ quái hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-182.html.]

Thứ Xuân Phong vẽ thực sự rất kỳ lạ, trông như một chiếc đĩa lớn, đáy rất nông, trông giống như cái đĩa, lại có chút không giống. Thứ này có thể dùng làm gì đây? Nếu ở nông thôn có thể dùng để đựng gì đó, nhưng nếu đặt trong một cửa hàng ở đây là Kinh thành phồn hoa thì có chút khó tưởng tượng.

Lại còn thứ có mấy tầng, dưới đáy còn có bánh xe kia, là để làm gì?

“Cái này á, cũng có thể coi là chỗ cất đồ, sau này chàng sẽ biết. haizz, lại nhớ đến, ta mất công bao lâu, mãi mới tìm được một cửa hàng phù hợp. Hôm đó ta hẹn ông chủ sẽ đến ký khế ước, nhưng qua mấy hôm rồi, không biết cửa hàng đó đã bị cho thuê chưa?” Xuân Phong vốn đang hào hứng, chợt nghĩ đến cửa hàng, lại có chút lo lắng. Cửa hàng cho thuê ở đó hiếm như vậy, chắc là đã có người thuê rồi. Chắc là cô lại phải phí công đi tìm tiếp rồi.

“Yên tâm đi, ta đã để Huyền Dịch đi xử lý giúp nàng rồi. Chờ nàng khoẻ lại, liền có thể làm những thứ nàng muốn.” Bách Lý Mặc Thần sủng nịnh vuốt mái tóc dài của Xuân Phong, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

“Thật sao? Tốt quá, ta còn tưởng sắp phải đi tìm địa điểm mới rồi chứ. Cảm ơn chàng!” Xuân Phong thấy Bách Lý Mặc Thần nói hắn đã giúp cô xử lý, cao hứng ôm cổ hắn, vui vẻ nói.

“Nàng thích là tốt rồi, có ta ở đây, nàng không cần lo lắng gì, chỉ cần làm điều mình thích thôi.” Thấy Xuân Phong chủ động, trong lòng ai đó tràn ngập hưng phấn, hắn nhẹ ôm eo Xuân Phong, ôn nhu nói.

Nghe được giọng nói từ tính kia, Xuân Phong mới chợt nhận ra lúc nãy mình đã thất lễ rồi, liền muốn buông đối phương ra, nhưng cánh tay thon dài kia vẫn ôm lấy cô, không cho cô chạy trốn, còn siết chặt hơn một chút.  Xuân Phong ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, cảm thán.

Ông trời à, sao lại tạo ra một khuôn mặt tuấn tú thế này. Thậm chí Xuân Phong còn có chút ghen tị. Cô bị cuốn vào trong đôi mắt sâu thẳm đấy, không thể chống cự. Đôi môi mỏng từ từ tiến lại gần, Xuân Phong động tình nhắm mắt lại, cảm nhận sự ôn nhu của hắn, thậm chí còn chủ động vươn cánh hoa mềm mại ra, phối hợp với hắn.

Bách Lý Mặc Thần cảm nhận được sự chủ động của Xuân Phong, hơi thở của hắn cũng bắt đầu dồn dập. Cứ như vậy, họ cùng nhau trải qua nụ hôm ngây thơ mà nồng nhiệt, tận đến khi môi Xuân Phong bắt đầu hơi run rẩy, đối phương mới miễn cưỡng buông cô ra.

“Cảm ơn chàng.” Xuân Phong kiên định nhìn người trước mắt, chân thành nói.

“Cảm ơn gì? Nàng cứu ta mấy lần, ta còn chưa cảm ơn, nàng lại khách khí với ta như vậy.” Bách Lý Mặc Thần vừa mới được cho ăn, tâm tình cực kỳ tốt, sủng nịnh nói.

“Đúng vậy, ta cứu chàng mấy lần, chàng phải cảm tạ ta cho đàng hoàng.” Xuân Phong bị lời nói có chút hờn giận của hắn làm cho vui vẻ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Đúng rồi còn gì, ta cam lòng lấy thân báo đáp, nhưng nàng lại ghét bỏ, nơi này của ta đau quá.” Bách Lý Mặc Thần ra vẻ đáng thương, chỉ vào ngực, nháy mắt với Xuân Phong.

“Thôi, đừng có diễn mấy trò đó với ta. Chàng nhìn lại xem còn có chút bộ dáng nào của Vương gia nữa không. Còn nói chàng chính là Chiến thần trong truyền thuyết, ta thấy chả giống chút nào.” Xuân Phong quét mắt nhìn Bách Lý Mặc Thần từ trên xuống, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Khụ khụ, bổn Vương chính là Chiến thần trong truyền thuyết, Diêu Vương.” Bách Lý Mặc Thần ho hai tiếng, nghiêm túc nói, sau đó lại thay lại bộ mặt tà mị: “Thế nào? Người đàn ông của nàng có lợi hại không?”

Loading...