Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:41:38
Lượt xem: 111
Xuân Vũ nhìn theo ánh mắt Bách Lý Mặc Thần, sự phấn khích vừa dâng lên trong lòng cô bỗng chốc vụt tắt. Cảm xúc trong lòng cô lẫn lộn, sao hắn có thể là Diêu Vương, sao ánh mắt hắn nhìn Xuân Phong lại tràn ngập yêu thương như vậy? Tại sao? Lòng Xuân Vũ nặng trĩu. . . Nhìn gò má Xuân Phong ửng hồng, Xuân Vũ nghĩ mình đã phát hiện ra gì đó. . . Nhưng phát hiện này lại làm cô đau đớn.
Mẹ Xuân Phong cũng giật mình, không ngờ người Xuân Phong cứu lại chính là Diêu Vương, không biết là nên vui hay nên buồn. Bà thầm thở dài trong lòng.
Bách Lý Mặc Thần không biết những cảm xúc ngổn ngang trong lòng 2 mẹ con, cho dù biết, hắn cũng sẽ không để tâm, trong mắt hắn luôn chỉ có Xuân Phong.
“Ân nhân của ta chính là biểu tiểu thư của quý phủ, Xuân Phong tiểu thư.” Bách Lý Mặc Thần cười rạng rỡ với cô.
Vành tai Xuân Phong lại càng đỏ lên. Nhưng Hạ Sính Đình thì khác, những lời này như một đòn đánh thẳng vào cô, cô choáng váng, cứng đờ tại chỗ.
Sao lại thế này, nha đầu này gặp Diêu Vương lúc nào, lại còn trở thành ân nhân của hắn? Cô vốn đã nghĩ hôm nay hắn đến đây là vì cô, nhưng sự thật lại quá phũ phàng, nó như một cái gai đ.â.m thẳng vào trái tim cô, khiến cho cô ngột ngạt đến mức không thể thở nổi. Cô ghen tị đến mức muốn giớt người.
Tại sao một dã nha đầu như nó, một đứa quê mùa, lại có thể may mắn như vậy? Vừa được ông bà và mọi người sủng ái, giờ lại được nhận cả ánh mắt chăm chú của Diêu Vương.
Không công bằng, không công bằng, Hạ Sính Đình gào thét cả trăm lần trong lòng. Nhưng cô vẫn kiềm chế lửa giận, thể hiện bộ dáng dịu dàng động lòng người. Mặc kệ thế nào, luôn phải giữ bộ mặt xinh đẹp trước người mình yêu, cô tận lực vỗ về bản thân.
“Là Xuân Phong?” lão phu nhân khó hiểu nhìn Bách Lý Mặc Thần.
“Hôm đó Lưu Cúc dẫn quân lẻn vào Kinh phản loạn, hắn đã bị người của ta tiêu diệt, nhưng Lưu Cúc lại lọt lưới. Khi ta đang truy đuổi, vô tình để hắn đột nhập vào quý phủ, bắt cóc biểu tiểu thư. Sau đó, biểu tiểu thư vì cứu ta mà bị thương, mất rất nhiều máo. Lúc đó, suy nghĩ cho thanh danh của tiểu thư, nên ta phái người lặng lẽ đưa tiểu thư về. Đáng ra bổn vương phải đến tạ ơn sớm hơn, nhưng chính sự quấn thân, trì hoãn đến tận hôm nay.” Bách Lý Mặc Thần khiêm tốn giải thích, quay người gật đầu với Xuân Phong: “Hi vọng Xuân Phong tiểu thư không phiền lòng.”
“Diêu Vương quá lời rồi. Diêu Vương tất nhiên phải ưu tiên quốc sự. Tình hình tiểu nữ hiện đã ổn, làm phiền Vương gia quan tâm.” Xuân Phong lễ phép cúi người, hiểu chuyện đáp lại.
Mọi người nghe thấy cuộc nói chuyện đều đã hiểu hết. Lời nói của Bách Lý Mặc Thần cũng đồng thời giải thích tại sao Xuân Phong lại cần uống thuốc bổ huyết, và tiếng động trong phòng Xuân Phong là vì lí do gì. Sự nghi ngờ trong lòng lão phu nhân và mẹ Xuân Phong đều đã được giải toả, hoá ra là vì thế, đứa trẻ này ắt hẳn là bị một phen hoảng sợ rồi. Để một tiểu cô nương một mình gánh chịu nỗi sợ này, ánh mắt lão phu nhân nhìn về Xuân Phong lại càng thêm yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-180.html.]
“Hôm nay ta đến đây, có mang một chút thuốc bổ đến cho tiểu thư, xem như báo đáp một phần ân tình. Cũng là tặng cho lão phu nhân một ít.” Bách Lý Mặc Thần nói, trong mắt loé lên chút ý cười, ý nghĩa của ánh mắt này chắc cũng chỉ có Xuân Phong hiểu.
Bách Lý Mặc Thần nói xong, hạ nhân liền nối tiếp nhau bê bao lớn bao nhỏ vào cửa. Xuân Phong nhìn đống này, trong lòng hiểu ra, đống này không phải đều là những thứ hôm trước cô bắt Huyền Dịch cầm về sao? Rốt cuộc vẫn là bị hắn ép đưa về đây, lại còn là quang minh chính đại đưa đến, cô không từ chối được.
“Không dám để Vương gia tốn kém, được cống hiến cho Vương gia là vinh hạnh của chúng ta. Phong nhi, mau đến tạ ơn Vương gia.” Lão phu nhân nhìn đống lễ vật, lại nghe nói còn có phần của bà, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, vui vẻ gọi Xuân Phong đến cảm ơn Bách Lý Mặc Thần.
Xuân Phong ngoan ngoãn tiến đến, lại cung kính nói: “Đa tạ Vương gia.”
Hạ Sính Đình đứng một bên, nhìn đống lễ vật, ánh mắt ghen tị đến mức có thể phun lửa. Nhưng mọi người đều đang tập trung chú ý vào Diêu Vương, không ai nhận ra cô ở bên này đang không hề ổn chút nào.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“được rồi, hôm nay là bổn Vương đến tạ ơn, không cần đa lễ như vậy. Về sau nếu cần gì, có thể trực tiếp đến phủ tìm ta.” Bách Lý Mặc Thần thản nhiên nói, sau đó lại quay sang nói với Hạ Nhân Ngọc: “Lần này bình ổn được cuộc phản loạn của Xương Bình Vương, ít nhiều có công của Hộ Quốc Công phủ, bổn vương sẽ bẩm báo với phụ vương. Hôm nay bổn vương còn có việc cần xử lý, không ở lại lâu nữa. Cáo từ.” nói xong, hắn khí phách xoay người đi ra cửa, Hộ Quốc Công và lão phu nhân cùng mọi người đi sau tiễn hắn: “Cung tiễn Diêu Vương điện hạ.”
Diêu Vương vừa rời đi, lão phu nhân đứng ở cổng khen ngợi Xuân Phong. Hạ Nhân Ngọc thấy Xuân Phong có thể kết giao với nhân vật như Diêu Vương, cũng thầm cảm thấy may mắn, trong lòng không khỏi đánh giá Xuân Phong cao thêm mấy phần.
“Hừ, có gì to tát đâu, lần này coi như ngươi gặp may, lần sau không có chuyện như vậy nữa đâu.” Hạ Sính Đình oán giận trong lòng.
“Xuân Phong nha đầu, sao con không nói cho bà biết từ đầu, lại để cho mấy đứa tiện tì đặt điều này nọ, làm bà ngoại sợ quá. May mà hôm nay Diêu Vương đến kịp, nếu không thì làm sao giải thích được. Không những để con gặp oan uổng, còn tổn hại thanh danh của con. Sau này không cho phép con làm vậy nữa, có gì cứ nói thẳng cho bà, bà làm chủ cho con.” Lão phu nhân vui vẻ nắm tay Xuân Phong, có chút oán trách.
“Xuân Phong hiểu rồi ạ, bà ngoại, chỉ cần bà tin tưởng con, con không sợ người khác đàm tiếu.” Xuân Phong nghe bà nói, cũng không hề cảm động, chỉ mỉm cười cho có lệ. Lòng người trong chốn nhà cao cửa rộng này thật đáng sợ, ngươi mang chân tình ra đối đãi với người ta, cũng không đảm bảo sẽ nhận lại chân tình. Bị người mà mình quan tâm nghi ngờ, cô không thể coi như không có việc gì xảy ra, vì vậy Xuân Phong không thể nhiệt tình với bà như trước. Cũng may là mẹ vẫn luôn tin tưởng cô.
Lão phu nhân nghe Xuân Phong nói, không khỏi có chút đỏ mặt, quả thật đã có thời điểm bà hoài nghi người cháu gái này, việc này là do bà xử lý không tốt, không thể trách Xuân Phong. Bà chỉ biết dặn dò mẹ Xuân Phong chiếu cố cho cô thật tốt, rồi quay về phòng của mình. Nhìn bóng lưng cô đơn của lão phu nhâ, mẹ Xuân Phong cũng có chút khó xử, nhưng một người là con gái, một người là mẹ ruột, bà cũng không biết phải làm thế nào.
Trở về Hương Lăng Viện, mẹ Xuân Phong và Xuân Vũ kéo Xuân Phong vào phòng, đóng cửa, dặn Hương Lan cô cô không cho ai quấy rầy, rồi nhỏ giọng thì thầm.
“Nói cho ta biết, có phải ngươi đã biết hắn là Diêu Vương không? Vết thương của ngươi là thế nào?” Xuân Vũ đóng cửa lại, bắt đầu “thẩm vấn” Xuân Phong.