Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:36:41
Lượt xem: 85
“Ừ, cảm ơn.” Bách Lý Mặc Thần nhếch môi, gật đầu.
“Ngươi còn việc gì không?” Xuân Phong ngáp một cái thật dài, mắt đầy nước.
“không còn việc gì.”
“Ừ, vậy ngươi đi nhé, ta đi ngủ đây.” Xuân Phong vươn người.
“. . . “
“Sao ngươi còn chưa đi?” Xuân Phong đã cởi áo choàng, nằm trên giường, quay lại, vẫn thấy Bách Lý Mặc Thần đang ngồi ở đó thở dài.
“Chút nữa ta sẽ đi, nàng ngủ trước đi.” Bách Lý Mặc Thần nghiêm túc nói.
“Ừ, vậy ta ngủ trước đây.” Xuân Phong bị cơn buồn ngủ cuốn đi, không kiên trì được nữa, thậm chí không nhớ đến cô đang sống ở cổ đại. Cô không kịp nghĩ ở thời đại này, trong lúc đêm khuya thanh vắng, việc để một người đàn ông ở trong phòng mình là việc chấn động thế nào.
Khi chắc chắn Xuân Phong đã chìm vào giấc ngủ sâu với hơi thở đều đặn, Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng đi đến bên giường, nằm xuống, đắp chăn, yên bình ngủ. Sau một đêm ngon giấc, hắn lại tỉnh dậy khi trời vẫn còn tờ mờ sáng. Nhìn khuôn mặt say ngủ bên cạnh, hắn nấn ná một lúc mới miễn cưỡng ngồi dậy. Trước khi rời đi, hắn không quên mang theo đĩa bánh ngọt trên bàn.
Trời sáng, Xuân Phong dụi dụi mắt, vươn vai, đứng dậy mặc quần áo, xếp chăn rồi gọi to: “Thuỷ Trúc!”
“Tiểu thư, người dậy rồi sao?” Thuỷ Trúc chờ ngoài cửa đã lâu, nghe Xuân Phong gọi, vội vàng đáp lại.
“Ừ!” Xuân Phong ngồi vào bàn trang điểm, đáp lại bằng giọng mũi lười biếng.
Nghe thấy cô xác nhận, Thuỷ Trúc đẩy cửa, cùng hai nha hoàn tiến vào, thấy Xuân Phong đã mặc quần áo và xếp chăn xong cũng không nói gì, chỉ im lặng giúp cô rửa mặt. Sau đó, cô bắt đầu giúp Xuân Phong chải đầu.
“Xong rồi thưa tiểu thư.” Thuỷ Trúc cài xong chiếc trâm ngọc cuối cùng, chỉnh lại lọn tóc một chút rồi nói.
“Ừ, tay nghề ngươi nhanh nhẹn phết.” Xuân Phong ngắm mình trong gương, hài lòng nói.
“Cảm ơn tiểu thư đã khen ngợi, nô tì vụng về, không dám nhận nhanh nhẹn, tay nghề của Hương Mai cô cô mới gọi là khéo léo.” Thuỷ Trúc vui vẻ khi được Xuân Phong khen ngợi, nhưng vẫn khiêm tốn nói với Xuân Phong.
“Vậy sao, hôm nào phải nhờ Hương Mai cô cô chải tóc mới được.”
Trong lúc ăn sáng, Xuân Phong nghe người hầu xì xào bàn tán về bánh Tường Vân mà cô làm, cô chỉ im lặng mặc kệ họ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ăn sáng xong, cô một mình rời khỏi Hộ Quốc Công phủ. Xuân Phong đã nói là sẽ tạo bất ngờ cho mọi người nên cả mẹ và Xuân Vũ đều không được đi theo, nhưng bà cụ lo lắng cho sự an toàn của cô nên cử hai hộ vệ đi hộ tống. Do chưa hiểu rõ Kinh thành, cô hỏi hai hộ vệ xem ở đây hàng mộc và hàng rèn nào tốt nhất. Sau khi được họ giới thiệu, Xuân Phong ra lệnh cho phu xe đánh xe thẳng đến những cửa hàng đó.
. . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-161.html.]
Tại Hộ Quốc Công phủ, sau khi Xuân Phong rời đi, Hạ Sính Đình đang tức giận ném hết chén đĩa của bữa sáng đi. Tối qua mẹ đưa cho cô một đĩa bánh ngọt, thấy chúng trông khá đẹp mắt, cô cầm lên ăn, thản nhiên khen ngon. Không ngờ tới chúng là do chính tay Xuân Phong làm, được cả cha mẹ, ông bà hết lời khen ngợi. Sáng nay, người hầu cũng thậm thụt bàn tán, nào là Xuân Phong giỏi thế này, Xuân Phong tốt thế nọ, cô tức giận đến mức ném hết bữa sáng. Nha hoàn Thuỷ Ngọc chỉ biết sợ hãi trốn vào góc, không dám lên tiếng.
Lúc Lạc Vân Y bước vào, khung cảnh đã là một mảnh hỗn độn.
“Tỷ tỷ, mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?” Lạc Vân Y đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Hừ,….” Hạ Sính Đình khịt mũi, ngồi xuống chiếc ghế mềm mại, không nói gì.
“Tỷ tỷ, đừng tức giận. Đồ ăn không hợp khẩu vị thì gọi người nấu lại là được rồi. Đừng tức giận như vậy, không tốt cho sức khoẻ.” Lạc Vân Y bước tới, nói với vẻ quan tâm.
“Thuỷ Ngọc, dọn dẹp chỗ này đi.” Nói xong, cô quay lại ra lệnh cho Thuỷ Ngọc đang sợ hãi nép trong góc.
“Ngươi đến đây làm gì?” Hạ Sính Đình nghe những lời của Lạc Vân Y, đã bình tĩnh hơn một chút.
“Muội muội biết tâm trạng tỷ tỷ không tốt nên đến hỏi thăm tỷ.” Lạc Vân Y mỉm cười, đi đến bên cạnh Hạ Sính Đình.
“Giờ chỉ có ngươi là còn nhớ đến ta thôi. Không biết nha đầu thối kia cho cha mẹ ta ăn bùa mê thuốc lú gì, giờ cả nhà chỉ xoay quanh nó. Nếu cứ thế này, hậu viện Hộ Quốc Công phủ sắp vào tay nó luôn rồi.” Hạ Sính Đình nhìn người trước mặt, có chút cảm động.
“Không, không thể cho nó kiêu ngạo mãi thế được.” Hạ Sính Đình vò vò chiếc khăn lụa trong tay, cay nghiệt nói. “Biểu muội, ngươi phải giúp ta…”
Sau đó, Hạ Sính Đình kề tai Lạc Vân Y thì thầm mọt lúc, hai người nhìn nhau, trên mặt Hạ Sính Đình hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.
. . .
Xe ngựa của Xuân Phong dừng ở lỗi vào một cửa hàng tên là Thiên Bảo các, Xuân Phong được hộ vệ đỡ xuống, chậm rãi bước vào trong.
“Chào khách quan, xin hỏi người cần gì?” giọng nói của gã sai vặt vang lên.
“Sư phụ giỏi nhất của tiệm này có ở đây không?” Xuân Phong không trả lời câu hỏi của cậu bé mà hỏi cậu.
“Có ạ. Sư phụ giỏi nhất tiệm chúng ta là Lý sư phụ, xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ gọi sư phụ lên cho người.” đây cũng là một người khá nhanh nhẹn, nhìn cách ăn mặc của Xuân Phong và đám tuỳ tùng của cô, cậu nhanh chóng lấy ghế, mời Xuân Phong chờ.
Thiên Bảo các này không quá rộng, nhưng bài trí khá ổn, phía trước là cửa hàng, cũng là nơi trưng bày, phía sau là lò rèn. Xuân Phong đang ngồi chờ ở tiền sảnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng búa đập ở phía sau truyền ra. Thiếu niên đi vào một chút đã trở lại, dẫn theo một người đàn ông da den, vạm vỡ, chắc là Lý sư phụ đã được nhắc đến trước đó.
Xuân Phong nhìn người này có chút to con, cũng không quá giống người khéo léo. Thứ cô yêu cầu có chút đặc biệt, đòi hỏi sự chính xác và tỉ mỉ nhất định, không biết người này có làm được không.
Nhưng Xuân Phong biết không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, cô vẫn quyết định thử. Cô lấy bản vẽ ra, đưa cho người đó: “Ngươi xem bản vẽ này xem có làm được không.”
Đại hán nhìn bản vẽ, liếc qua đã thấy hứng thú.