Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:36:23
Lượt xem: 83
“Ngon quá, con tự làm sao?” Vương thị hoài nghi nhìn Xuân Phong, trong miệng vẫn ngậm một miếng bánh. Bà không thể tin được Xuân Phong lại có thể làm ra một món bánh vừa ngon vừa độc đáo như thế.
“Vâng, con đặc biệt làm cho cữu cữu và cữu mẫu đó. Ở đây vẫn còn một ít, mọi người có thể ăn thêm nếu muốn.” Xuân Phong mỉm cười, mở lớp thứ 2 của chiếc hộp thức ăn ra, trong đó vẫn còn một đĩa đầy bánh.
“Giờ ta đã hoàn toàn tin con có thể cho ta một bất ngờ lớn rồi đấy.” Hạ Nhân Ngọc nhìn bánh trong tay, không tiếc lời khen ngợi Xuân Phong. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy loại bánh này, ông cũng hoàn toàn tin tưởng cả Kinh thành này chỉ có Xuân Phong biết làm. Bánh đậu truyền thống thường sẽ được làm bằng cách hấp qua, sau đó loại bỏ lớp vỏ, rồi hấp chung với đường để tạo hương vị. Nhưng vì cho thêm nhiều đường nên sẽ rất nhanh chán. Món này của Xuân Phong được kết hợp hoàn hảo giữa bột gạo và đậu, vị ngọt vừa phải, vừa ngon, đỡ ngán, lại tốt cho sức khoẻ. Từ đây có thể thấy được sự chu đáo và sáng tạo của Xuân Phong, ông hoàn toàn có lí do tin tưởng vào kế hoạch kinh doanh mà cô đã đề cập.
Không ngờ trước đó ông đã đánh giá thấp người cháu gái này. Hạ Nhân Ngọc bật cười trong lòng, mình cũng có lúc nhìn nhầm người.
“Xuân Phong, con học được món này ở đâu vậy?” Vương thị tò mò nhìn Xuân Phong. Thật là kỳ quái, không phải Xuân Phong lớn lên ở nông thôn sao, sao lại có tay nghề tốt như vậy.
“Vâng, mấy năm trước cuộc sống nhà con có chút khó khăn. Chúng con thèm bánh ngọt nhưng bánh ở trên trấn đắt quá không mua nổi, nhà cũng không đủ tiền mua đường, chúng con đành phải tự làm một ít, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi, làm ra loại bánh này khá ngon.” Xuân Phong cười xấu hổ, giả vờ ngượng ngùng. Cô không thể nói cho họ biết phương pháp này cô học ở đâu được, đây là bí mật của cô.
Hai vợ chồng Hạ Nhân Ngọc nghe Xuân Phong nói lại càng xót xa, không ngờ cuộc sống của mấy mẹ con trước đây lại vất vả như vậy. Lúc họ quay về, ăn mặc, phong thái cũng tươm tất, họ vẫn nghĩ cuộc sống của mấy mẹ con ở quê sẽ không đến nỗi nào, ít nhất cũng vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp, không ngờ…
“Mấy đứa nhỏ tội nghiệp, nếu chúng ta tìm được mọi người sớm hơn thì các con đã không phải chịu khổ thế rồi.” Vương thẩm nắm lấy tay Xuân Phong, đau lòng nói.
“Được rồi, đại thẩm, đều đã qua rồi, chúng con bây giờ trở về cũng chưa muộn mà. Giờ cũng không còn sớm nữa, mai con còn phải ra ngoài có chút việc, không phiền 2 người nữa.” Xuân Phong có chút không được tự nhiên, thu tay về. Cảm giác nói dối thật là khó chịu, nhất là với những người tin tưởng, yêu thương mình. Cô làm những chiếc bánh này cũng chỉ để trấn an cữu cữu về kế hoạch của mình, giờ đã đạt được mục đích, cô cũng muốn nhanh chóng rời đi.
Trở về Hương Lăng viện, Xuân Vũ cũng đã đưa bánh cho bà quay về. Xuân Vũ kể lại ông bà rất ưng ý món này, dành rất nhiều lời khen cho Xuân Phong. Cô không quá để ý những lời này, nhưng mẹ lại rất vui và tự hào về cô.
“Nhị tỷ, ta để dành cho tỷ này.” Xuân Sinh lấy một đĩa bánh nhỏ đưa cho cô. Xuân Phong ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau đó, cô mỉm cười xoa đầu Xuân Sinh: “
“Tiểu tử đệ cũng có chút lương tâm đó, còn biết để phần cho ta.”
“Tỷ ăn đi, nhanh không nguội mất.” Xuân Sinh cười cười.
“Ừ, biết rồi, đệ đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đến chỗ ông luyện võ đó.” Trong lòng Xuân Phong một mảnh ấm áp, nhìn cậu bé còi cọc trước đây, giờ đã cao gần đến vai cô rồi.
Xuân Phong bưng đĩa bánh về phòng. Ầy, đã lâu không động tay bếp núc, mệt quá, quả nhiên cuộc sống thư thái sẽ làm người ta yếu ớt mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-160.html.]
Tắm rửa thay quần áo xong, Xuân Phong thoải mái nằm trên giường lớn, vẫy tay bảo Thuỷ Trúc: “Các ngươi đi xuống đi, không cần đợi ta đâu.”
“Vâng, nô tì cáo lui.”
Thuỷ Trúc thắp nhang an thần cho Xuân Phong rồi đưa hai nha hoàn còn lại rời đi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong nằm lăn lộn trên giường một lúc, lại nghĩ đến những bản vẽ lúc chiều, thầm nghĩ ngày mai phải ra ngoài hỏi thăm tình hình một chút. Cô nhớ đến đĩa bánh Xuân Sinh để dành cho mình, ngồi dậy đi đến bên bàn, cầm một miếng lên cắn. Ừm, vẫn hương vị đấy. Ngậm miếng bánh trong miệng, cô không khỏi nhớ đến ông nội ở kiếp trước, lòng cô bỗng trở nên xám xịt.
Ngay khi Xuân Phong đang mải suy tư, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên.
“Đang nghĩ gì thế? Mải mê như vậy?” giọng nói ôn nhu của Bách Lý Mặc Thần truyền vào tai cô, nỗi buồn lập tức bị thổi bay.
“Không, ta có nghĩ gì đâu. Ngồi xuống thử một ít bánh ngọt của ta đi.” Xuân Phong phục hồi tinh thần, mỉm cười nói với Bách Lý Mặc Thần như đang nói chuyện với bạn cũ.
“Nàng tự làm sao?” trong mắt Bách Lý Mặc Thần loé lên một tia sáng.
“Ừ, đúng rồi, ngươi ăn thử rồi cho ta ít nhận xét.” Xuân Phong nói với ánh mắt chân thành.
Nhìn ánh mắt Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần đưa tay cầm một miếng bánh lên, tao nhã cắn. Xuân Phong mở to mắt, không chút kiêng dè thưởng thức khung cảnh đẹp như trong phim.
“Ngon không?” Xuân Phong đột nhiên có chút khẩn trương. Xuân Phong tuyệt đối tin tưởng vào tay nghề của mình, nhưng không hiểu sao, đứng trước người này, cô lại có chút hồi hộp.
Dù sao hắn cũng là người của Hoàng thất, nếm qua không biết bao nhiêu của ngon vật lạ, không để món bánh này của cô vào mắt cũng là chuyện bình thường, Xuân Phong tự an ủi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần tao nhã ăn hết miếng bánh, đây mới chính là thần thái vương quyền của Hoàng tử trong truyện.
“Không tồi, rất ngon.” Bách Lý Mặc Thần đưa ra đánh giá trực tiếp và đơn giản nhất. Tuy chỉ có mấy chữ, nhưng cũng đủ khiến Xuân Phong thấy vô cùng vui vẻ và ngọt ngào.
Chà, xem ra món này khá hợp thị hiếu.
“Ngươi thích ăn không, cho ngươi hết đó.” Tâm tình Xuân Phong không tồi, liền chỉ vào mấy cái bánh ngọt trên bàn, hảo sảng nói với Bách Lý Mặc Thần.