Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:34:49
Lượt xem: 104
Gì cơ? Muốn ở đây mãi sao? Một nha đầu nông dân như nó mà dám sống trong nhà cao cửa rộng này? Nó còn không xứng xách giày cho cô, vậy mà còn dám nói sẽ ở đây với bà mãi mãi?
Nghe bà cụ nói những lời yêu thương với Xuân Phong, sự ghen tị trong lòng Hạ Sính Đình càng điên cuồng gào thét. Xuân Phong, người đang dỗ bà cụ vui vẻ, không hề biết mình đã vô tình rước thêm một kẻ thù.
“Bà ơi, Sính Đình mang tổ yển đến cho bà. Nghe nói dạo này bà khoẻ lên nhiều, cháu gái mừng cho bà nhiều lắm.” Hạ Sính Đình tiến vào, vẻ mặt ngoan ngoãn, nhu thuận cười với bà.
“Sính Đình, con thật có lòng. Nhưng Xuân Phong dặn ta mới ốm dậy, không nên ăn uống quá nhiều đồ đại bổ.” lão phu nhân dịu dàng nhìn cháu gái lớn của mình. Cô cháu gái này luôn là niềm tự hào của họ, vừa thông minh, lại thông thạo cầm kỳ thi hoạ, không những tài năng, dung mạo cũng xuất chúng. Người ưu tú như vậy sao lại có thể không yêu thích được chứ. Xuân Phong cũng vừa xinh đẹp, lại tinh thông y thuật. Có 2 đứa cháu gái ưu tú như vậy, lão phu nhân càng nghĩ càng hạnh phúc.
Bà nhìn qua nhìn lại 2 đứa cháu, cuối cùng hài lòng gật đầu.
Hạ Sính Đình nghe lão phu nhân nói Xuân Phong dặn bà không nên uống thuốc bổ, sắc mặt cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng giấu đi. Sau đó, cô lại thấy lão phu nhân nhìn qua nhìn lại, hiển nhiên là đang so sánh 2 người. Lần này, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, nhưng dù sao cô cũng là tiểu thư cao quý, vẫn có năng lực kiềm chế trước mặt người khác.
“Xuân Phong thật là biết suy nghĩ, là Sính Đình sơ suất rồi.” Hạ Sính Đình nhẹ nhàng nói, trên mặt là vẻ tự trách.
“Ta biết đây là tấm lòng của con. Bà biết các con đều ngoan ngoãn hiếu thuận. Dù sao cũng nấu rồi, đều là thời gian, công sức của Sính Đình, đừng lãng phí.” Lão phu nhân trìu mến nói.
Nghe lão phu nhân nói vậy, Hạ Sính Đình không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều, xem ra bà vẫn coi trọng cô nhất, vẫn sẽ vì cô mà ăn tổ yến. Nhưng những lời tiếp theo của bà lại làm cô chớt lặng.
“Cô cô của con ở ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, mang tổ yến này cho cô cô ăn tẩm bổ đi. Vu ma ma, nhân lúc còn nóng, phái người mang cái này đến viện của Uyển Thanh đi.” Bà cụ nói xong, không hề hỏi ý kiến của Hạ Sính Đình, trực tiếp ra lệnh cho Vu ma ma mang bát tổ yến đi. Vốn dĩ lão phu nhân nghĩ, dù sao mẹ Xuân Phong cũng là cô cô của Hạ Sính Đình, mang qua đấy cũng coi như là không uổng phí công sức của cô, nhưng trong mắt Hạ Sính Đình, hành động này của bà lão là không hề quan tâm đến cảm nhận của cô, trong mắt bà chỉ có gia đình Xuân Phong.
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Vu ma ma đáp lại, bước đến đỡ lấy chén tổ yến.
Hạ Sính Đình chỉ biết trơ mắt nhìn bát tổ yến bị mang đi, như thể tình yêu và sự quan tâm của bà cũng đang rời bỏ cô.
Cô cố gắng bình tình, điều chỉnh cảm xúc, bước tới ngồi xổm bên cạnh bà: “Bà, cháu gái đang gấp rút thêu tặng bà một bức tranh Phú Thọ đồ để chúc thọ bà, chúc bà đa thọ đa phúc, trường mệnh bách tuế.” Hạ Sính Đình bày ra bộ dáng cháu gái hiếu thuận, trên mặt đều là ngây thơ trong sáng, không chút ghen tị.
“Ừ, được rồi, bà biết tay nghề của con là tốt nhất, ngay cả tú nương trong cung cũng không bằng con. Con thật là có lòng.” Lão phu nhân âu yếm vuốt ve bàn tay Hạ Sính Đình.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Cháu gái đương nhiên phải đối tốt với bà rồi. Trước đây, có cái gì tốt bà cũng để phần cho con, nay con đã lớn, đương nhiên phải hiếu kính với bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-154.html.]
Xuân Phong nãy giờ vẫn đứng bên lặng lẽ nhìn, không lên tiếng, như đang suy nghĩ điều gì.
“Xuân Phong, con đang nghĩ gì vậy? Hai đứa hãy giành thời gian trò chuyện, giúp đỡ nhau nhé. Sính Đình, Xuân Phong mới đến Kinh thành, còn nhiều thứ chưa biết, con là tỷ tỷ, hãy để ý giúp đỡ nhé.” Lão phu nhân thấy Xuân Phong thất thần, liền kéo cô trở về, sau đó nắm lấy tay Xuân Phong, để tay cô và tay Hạ Sính Đình lên nhau, nghiêm túc nói.
Xuân Phong là người thông minh, tháo vát, Sính Đình trước giờ luôn là người mà Hộ Quốc Công phủ đặt nhiều hi vọng, nếu 2 người có thể hỗ trợ lẫn nhau, sau này nhất định có thể giúp Hộ Quốc Công phủ ngày càng vững chắc. Lão phu nhân cũng không muốn Hộ Quốc Công phủ phát triển thêm, cây cao đón gió, địa vị Hộ Quốc Công phủ hiện đã rất cao, nếu thế lực mạnh hơn nữa sẽ rất nguy hiểm, bà chỉ mong thế hệ hậu bối có thể duy trì vị thế hiện tại của Hộ Quốc Công phủ. Xuân Phong lại không biết bà đang suy nghĩ sâu xa như vậy, chỉ mỉm cười đồng ý.
“Bà yên tâm, có gì không hiểu con sẽ đến hỏi Sính Đình tỷ, miễn là tỷ ấy không thấy phiền.”
“Muội đến tìm ta lúc nào cũng được.” Hạ Sính Đình kéo kéo khoé miệng, khẽ mỉm cười.
Nói chuyện thêm một lúc, hai cô gái tạm biệt bà, ra về.
Sau khi ra khỏi sân của bà, Xuân Phong muốn nói với Hạ Sính Đình mấy câu, nhưng đối phương đã rời đi không thèm quay đầu. Xuân Phong chỉ biết đứng đó lắc đầu, nếu đã không ưa nhau thì còn giả vờ làm gì chứ, không thấy mệt sao?
Cô xoay người trở về Hương Lăng Viện, đã thấy Xuân Sinh ngồi đọc sách trong sân.
“Sao hôm nay về sớm vậy?” Xuân Phong tiến đến ngồi cạnh, nhìn Xuân Sinh vẫn đang nghiêm túc đọc sách.
“Nhị tỷ, hôm nay tiên sinh có việc, nên cho chúng đệ về sớm.” Xuân Sinh ngẩng đầu cười, lộ ra 2 chiếc răng thỏ đáng yeu. Xuân Phong nhìn Xuân Sinh, bỗng thấy cậu đã cao lớn hơn nhiều.
Xuân Sinh được lão Hộ Quốc Công yêu thương, gửi đến học ở học viện Thiên Khu, trường học tốt nhất ở Kinh thành. Hơn nữa, ông còn đích thân dạy võ cho Xuân Sinh, nên không những được tiếp cận với những tiên sinh giỏi, cậu cũng đươc hoạt động gân cốt nhiều, nên cao và rắn chắc lên không ít.
“Ừ, việc học của đệ thế nào rồi? Tiên sinh ở đây có tốt hơn ở trấn không?” Xuân Phong nhìn quyển sách cậu đang đọc, hình như cậu học sang quyển mới rồi.
“Hmm. Đệ thấy ai giảng cũng hay, chỉ là góc nhìn mỗi người mỗi khác thôi. Tiên sinh ở đây chú trọng việc nhìn mọi thứ ở góc độ rộng hơn.” Xuân Sinh suy nghĩ một lúc rồi đưa ra nhận xét.
“Ừ, tốt lắm, đã biết phân biệt quan điểm của người khác rồi, tốt lắm. Cố gắng lên nhé.” Xuân Phong khích lệ Xuân Sinh.
“Vâng, đệ sẽ học hành chăm chỉ.” Xuân Sinh gật đầu mạnh mẽ, chỉ có cậu biết cậu mỗi ngày đều nỗ lực là cố gắng vì tương lai của bản thân, cậu sẽ phấn đấu để trở thành người có ích cho xã hội như Nhị tỷ từng nói, cũng là cố gắng để không phụ sự kỳ vọng của nhị tỷ.
Xuân Phong trở về phòng, mới chợt nhớ ra, không biết Lý Đình Đình thế nào rồi, đáng ra giờ phải có tin tức mới rồi chứ nhỉ.