Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 140

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:29:38
Lượt xem: 105

Hơi nóng từ bồn tắm bốc lên làm trong phòng ẩn lên một làn sương mù, sự ấm áp dễ chịu như mát xa từng tế bào, xua tan mọi mệt mỏi sau chuyến hành trình dài. Mỹ nhân trong bồn tắm dần dần thả lỏng, dần dần rơi vào trạng thái buồn ngủ. Cho đến khi tiếng bước chân đến gần, cô mới có phản ứng.

“Không phải ta nói đứng đợi bên ngoài rồi sao?” Xuân Phong có chút tức giận. Nhưng người đến không hề có ý định trả lời, tiếng bước chân vẫn ổn định truyền tới. Lúc này, Xuân Phong đã thực sự nổi giận. Cô đột ngột quay người lại, làm nước trong bồn sánh ra ngoài: “Ta nói rồi, không cần ngươi vào đây, ra ngoài nhanh!”, nói xong, cô cứng đờ người, miệng mở lớn.

“Nếu muốn để mọi người đều biết thì la lên đi!” người tới lấy một ngón tay đặt lên đôi môi mềm mại của Xuân Phong, dùng giọng điệu ôn nhu, còn ẩn thêm chút ngọt ngào, nói.

Xuân Phong tức giận, hất tay hắn ra: “Ngươi có bệnh sao? Sao tự dưng lại đến? Nhanh xoay người lại!” Cô lấy tay che ngực, hét vào mặt hắn. Tên lưu manh đáng chết, đồ thối tha này, đến lúc nào không đến, lại đến lúc cô đang thoải mái nhất, lại còn đang không mặc quần áo. Xuân Phong tức đến mức muốn lao vào cắn hắn mấy cái.

Người bị mắng không hề tức giận, mà chỉ quay người lại theo lời Xuân Phong. Cô nhanh chóng chộp lấy bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước, thuần thục mặc vào, không quan tâm cái gì mà chỉnh tề đẹp đẽ, dù sao cũng chỉ để che người là chính. Mặc quần áo xong, cô đi đến bàn tròn, rót một cốc nước, uống để kìm nén cơn giận.

“Nói đi, ngươi định đền bù cho ta thế nào.” Xuân Phong đặt chén xuống, bình tĩnh nói.

“Đền bù? Lấy thân báo đáp thì sao?” Bách Lý Mặc Thần sửng sốt một chút, sau đó cười đùa.

Mật vệ trong bóng tối che mặt, trời ạ, đây còn là chủ tử của hắn không vậy? Lại còn đến mức đem mình dâng đến tận cửa luôn. Chủ tử cao ngạo, thanh lãnh của ta đâu rồi, trả lại chủ tử cao quý của ta đây.

“Phù… ai mà thèm thân của người.” Xuân Phong suýt chút nữa phun ngụm nước ra ngoài. Người đàn ông này rốt cuộc là làm sao vậy? Có lúc thì cao quý như sen, lúc thì lạnh lùng như sương, lúc lại tà mị lưu manh, rốt cuộc hắn là người thế nào?

“Nàng không thèm thân ta? Vậy hay nàng lấy thân báo đáp đi, dù sao trước đây nàng cũng nhìn thấy của ta hết rồi.” Bách Lý Mặc Thần nghiễm nhiên nói.

“Sao giống nhau được, trước đó là ta đang cứu ngươi mà.” Xuân Phong không nói nên lời.

“Nếu nàng không đồng ý, ta sẽ chờ đến ngày nàng đồng ý!” Bách Lý Mặc Thần bỗng nhiên nghiêm túc, ôn nhu, làm Xuân Phong ngơ ngác không hiểu nổi. Nhưng chỉ một lúc sau, cô nhanh chóng hồi tỉnh từ trong suy nghĩ, cảm nhận cái đầu đang bị ép di chuyển…

Hoá ra là người đàn ông đó đang lau tóc cho cô. Nhìn động tác cẩn thận, tỉ mỉ của hắn, trái tim cô bỗng mềm mại. Khung cảnh lãng mạn này không phải là thứ tình yêu mà cô vẫn luôn mơ sao? Kiếp trước cô vẫn mơ sẽ tìm được người bạn trai có thể mặc tạp dề nấu cơm cho cô, nhưng ở thời điểm này, cô lại cảm thấy chỉ cần như vậy thôi là đủ. Cô sẽ đeo tạp dề nấu cơm cho hắn, hắn chải tóc, trang điểm cho cô, 2 người cùng nhau sống bình yên đến già.

“Ngươi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-140.html.]

“Sao vậy, ta làm nàng đau sao?” Bách Lý Mặc Thần lo lắng hỏi. Đây là lần đầu tiên hắn chải đầu cho người khác, nên hắn nghĩ rằng hắn đã làm Xuân Phong khó chịu.

“Không sao. À, đúng rồi, huynh muội Dương gia thế nào rồi?” Xuân Phong không biết nói gì, đành tìm tạm chủ đề để đánh lạc hướng.

“Bọn họ rất tốt, hiện tại đang ở trong phủ của ta, nàng yên tâm.” Bách Lý Mặc Thần cũng biết nàng đang tìm cái để nói, vì thế lại nói tiếp: “Huyền Dịch sẽ vẫn ở đây với nàng. Ở đây là Hộ Quốc Công phủ, mọi chuyện không đơn giản như bề ngoài, nàng phải chú ý đến mọi thứ, mọi người xung quanh đấy.”

“Ừ, ta đã biết mọi thứ ở đây không đơn giản.” Xuân Phong gật đầu đồng ý.

“Vậy ư, nàng thấy không đơn giản thế nào?” thấy Xuân Phong đã nghi ngờ từ trước, Bách Lý Mặc Thần hứng thú, đặt khăn lau tóc xuống, cầm lược lên, hỏi.

Xuân Phong dường như đã quen với động tác của hắn, để yên cho hắn làm.

“Ta đã hỏi qua Sở Du, bà ngoại vẫn luôn tìm tung tích chúng ta suốt mấy năm qua nhưng vẫn không thấy, điều  này quá vô lý với khả năng của Hộ Quốc Công phủ. Chúng ta chỉ là những thôn dân bình thường, chưa bao giờ che dấu tung tích, Vân huyện lại chỉ cách thủ đô 3, 4 ngày đường, tại sao họ không thể tìm thấy chúng ta?” Xuân Phong nói những nghi vấn tồn tại trong lòng đã lâu cho Bách Lý Mặc Thần.

“Thì sao?” Bách Lý Mặc Thần cố ý dẫn cho Xuân Phong nói tiếp.

“Cho nên ở đây chắc chắn có ẩn tình, ít nhất là có người cố ý không muốn chúng ta quay về. Hiện tại ta vẫn chưa biết người này là ai. Nhìn bề ngoài, mọi người đều hoan nghênh chúng ta, nhưng cả trang viên vẫn có chút âm trầm.” Xuân Phong tiếp tục nói.

“Ừ, nàng phân tích rất đúng, nhưng nàng có biết ai là kẻ đứng sau ngăn cản nhà nàng quay về không?” Bách Lý Mặc Thần buông lược xuống, ngồi xuống bên cạnh Xuân Phong, nhìn Xuân Phong mới tắm xong vẫn có chút ẩm ướt, gò má hồng hào.

“Ngươi biết sao?” Xuân Phong ngước mắt hỏi.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Tất nhiên. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ nói cho nàng biết, ta còn có thể thay nàng giải quyết hết những chuyện trong trang viên này.” Bách Lý Mặc Thần mỉm cười nói, nhìn qua đặc biệt cuốn hút.

“Quên đi!” Xuân Phong quay người, không nhìn hắn nữa. Cái gì, động tí mà muốn hiến thân, hắn động dục sao? Xuân Phong thừa nhận bản thân đã có chút hảo cảm với hắn, thậm chí có thể nói là rất thích, nhưng cô biết vẫn chưa đến mức hứa hẹn. Tuy cô là người hiện đại cởi mở, nhưng trong chuyện tình cảm lại rất nghiêm túc, thậm chí có chút cổ hủ. Người mà cô chấm, chắc chắn sau này sẽ là người chung sống với cô, nhưng dù cô và hắn biết nhau đã lâu, nhưng vẫn chưa hiểu rõ đối phương. Hơn nữa, thân phận của Bách Lý Mặc Thần có chút đặc biệt, Xuân Phong cần phải cân nhắc. Hoàng quyền luôn là thứ dễ dàng, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan. Ông trời cho cô được tái sinh, sao cô có thể mạo hiểm mạng sống vì những thứ chưa chắc chắn! Cô cũng còn cả gia đình cần cô bảo vệ nữa.

“Sao? Nàng thật sự không cần sao?” Bách Lý Mặc Thần kiên định nhìn vào mắt Xuân Phong, thấy cô vẫn không đáp lại, hắn không khỏi có chút thất vọng. Nàng không muốn ở lại bên cạnh hắn sao? Nàng ghét bỏ hắn một thân đầy độc sao? Hay đơn giản là không thích hắn?

Xuân Phong đột nhiên cảm thấy xung quanh có chút lạnh lẽo, cô đưa mắt nhìn người bên cạnh, chỉ thấy hắn không còn nét cợt nhả lúc nãy nữa, mà trên mặt lại chỉ còn bình tĩnh. Không hiểu sao Xuân Phong lại cảm thấy hắn có chút không vui.

Loading...