Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:24:22
Lượt xem: 123
Trong mắt hắn tràn đầy khinh thường, hắn không tin một tiểu nha đầu này có thể nhìn ra vấn đề gì. Hơn nữa, đơn thuốc này là hắn lấy của một vị đại phu lành nghề, hắn chắc chắn là việc này sẽ trót lọt.
“Có vấn đề hay không, phải đợi ta bắt mạch mới biết.” Xuân Phong liếc nhìn Hoàng đạo trưởng, khoé miệng hiện lên một nụ cười tà ác. Đáng tiếc là nụ cười này đã bị tấm khăn che mất, không ai nhìn thấy.
“Vậy thỉnh cô nương bắt mạch cho thiếu gia.” Hoàng đạo trưởng vẻ như không để tâm, nói. Thực ra trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, nhỡ nha đầu này biết chữa bệnh thật thì sao? Nhưng dù sao hắn cũng có thâm niên lừa đảo, tâm lý khá tốt, nên bề ngoài trông hắn vẫn điềm tĩnh như không có việc gì.
Xuân Phong không nói tiếp, mà trực tiếp đến bên giường, chuẩn bị bắt mạch cho Hướng Cẩm Minh. Huyền Dịch đi sau, tuyệt đối phục tùng, nhanh chóng kéo ghế cho cô ngồi. Một nén hương sau, cô mới thu tay lại. Vẻ mặt cô có chút ngưng trọng. Ngay cả Hướng phu nhân trước đây không mấy lạc quan về Xuân Phong, cũng có chút lo lắng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Thế nào rồi, bệnh của Minh nhi sắp khỏi rồi đúng không?” Hướng phu nhân lo lắng hỏi.
Xuân Phong không khỏi cảm thấy vị Hướng phu nhân này có chút lập dị, không phải mới đây còn không cho cô động vào bệnh nhân sao, sao giờ lại chạy đến hỏi han. Mà cũng đúng, họ còn lập dị đến mức tin là m.á.u của phụ nữ có thai có thể chữa bệnh cơ mà, đúng là mất não.
“Công tử này, sợ là đã bị bệnh, ốm yếu từ nhỏ, thuốc thang những năm qua nhiều nhưng không khỏi phải không?” Xuân Phong vẫn coi như là có chút nhân đạo với bà ta, nể tình bà ta lo lắng cho con trai quá, nên cũng không giấu diếm tình trạng bệnh tình của hắn.
“Đúng, đúng là như vậy, chúng ta đã tìm danh y từ khắp nơi về chẩn bệnh, nhưng không ai chữa được, không biết cô nương đây có cách gì không?” Hướng phu nhân không còn bộ dáng thiếu kiên nhẫn và chán ghét lúc nãy nữa, ngược lại có chút gần như là van xin.
“Hừ, ta còn tưởng ngươi có năng lực thế nào, thì ra cũng chỉ là đồ lang băm. Hướng thiếu gia bệnh lâu năm cả trấn này đều biết, ngươi nói mấy câu như thế, định lừa ai chứ.” Hoàng đạo trưởng đứng một bên nhìn Xuân Phong nãy giờ, sợ là nàng cũng có chút bản lĩnh, nên ra tay trước, đánh đòn phủ đầu để chặn Xuân Phong lại.
“Đúng vậy, đạo trưởng nói có lý, không thể chỉ dựa vào mấy lời phán mà tin tưởng.” Xuân Phong cũng không gấp, bình tĩnh trả lời. ”Lúc nãy ông có bảo đơn thuốc này là ông kê đúng không? Vậy ông có thể giải thích dược lý của nó cho chúng ta nghe được không?” Xuân Phong chỉ vào bát thuốc trên bàn, nói.
Đạo sĩ sửng sốt một chút, sau đó mở miệng nói: “Hướng công tử sinh ra đã yếu ớt, trung khí không đủ, đa số thời gian trong ngày đều là nằm trên giường, vì vậy cơ thể càng thêm suy nhược, khí huyết không thể lưu thông tốt. Đơn thuốc của bần đạo là để bổ sung cho thể trạng suy nhược, bổ khí dưỡng thân, đồng thời bồi bổ tinh thần. Ngươi thấy có vấn đề gì?”
“Ừ, nghe thì không có vấn đề gì, nhưng kỳ thực đơn thuốc này không có ích mấy cho bệnh tình của công tử đây, thậm chí còn có hại. Nhìn bề ngoài, công tử giống như người sinh ra thể chất đã yếu đuối, giống kiểu sinh thiếu tháng, nhưng thực thất, hắn không phải bị bệnh. Điều này là do người mẹ bị trúng độc trong thời gian mang thai. Độc tố này không được đào thải hết trước khi sinh con, vì vậy hắn sinh ra mang một phần độc tố nhỏ trong người. Độc tố vẫn nằm trong cơ thể, kinh mạch hắn, tuy nhiên lượng quá ít nên đại phu bình thường không thể chẩn đoán được, vì vậy họ đều quy về nguyên nhân thể chất yếu bẩm sinh.”
Xuân Phong nói xong, ánh mắt mọi người trong phòng đều tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-119.html.]
Bị trúng độc ư?
Hướng Cẩm Minh nằm trên giường rơi vào trầm tư.
“Tiếp theo, chúng ta nói về bát thuốc này. Thuốc này tuy là thuốc bổ, công tử uống vào hẳn là không sao. Tuy nhiên trong đơn thuốc hẳn là có vị thuốc bồi bổ tinh thần. Vị này người bình thường uống hẳn là không sao, nhưng như ta đã nói, Hướng công tử bị trúng độc, thành phần này vừa vặn lại xung đột với độc của công tử. Công tử, không biết dạo gần đây có phải công tử càng mệt mỏi nhiều hơn không? Mệt nhưng lại luôn thấy hưng phấn, buồn ngủ nhưng không ngủ được?” Xuân Phong giảng giải xong, lại hỏi Hướng Cẩm Minh đang nằm trên giường.
“Tiểu thư quả nhiên là cao nhân, đúng là như thế.” Tất nhiên Xuân Phong nhận được một lời khẳng định, điều này càng chứng minh y thuật của cô.
“Cho nên, bát thuốc này không những không có tác dụng gì với bệnh tình của ngươi, mà còn gây hại rất lớn. Nếu dùng thuốc này lâu ngày, cơ thể sẽ càng ngày càng cạn kiệt, thậm chí có thể dẫn đến tử vong.” Nói xong, Xuân Phong nhìn chằm chằm vào Hoàng đạo trưởng, chờ xem ông ta sẽ bào chữa thế nào.
“Ngươi nói bậy. Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, chữa bệnh kiểu gì. Ta khuyên ngươi về nhà đi, nói bậy sẽ bị tống vào tù đấy.” Đạo trưởng vẫn giả vờ phong thái của một trưởng lão, đường hoàng nói.
“Ồ, hoá ra đạo trưởng cũng biết nếu xảy ra chuyện, có người c.h.ế.t thì sẽ bị bỏ tù sao? Vậy không phải giờ ông nên vào đó ngồi rồi sao? Sao còn đứng đây giả danh lừa bịp.” Xuân Phong nhẹ nhàng nói. Nhưng những lời này nói ra, làm cho mọi người trong phòng đều giật mình, đặc biệt, sắc mặt đạo trưởng cũng bắt đầu thay đổi. Bí mật sắp bị bóc trần rồi, sao hắn có thể không hoảng sợ chứ.
“Ngươi là ai?” Hoàng đạo trưởng nghiêm giọng hỏi, nhưng hắn đã bắt đầu tỏ ra thiếu tự tin.
“Ta? Đương nhiên là người ông trời phái xuống trừng trị ngươi.” Xuân Phong vừa nói xong, Huyền Dịch đã ra tay. Vốn nghĩ với tốc độ và thân thủ của Huyền Dịch, đối phó với lão lừa đảo này hẳn là không vấn đề gì, nhưng người kia lại cực kỳ nhanh nhẹn, tung một nắm bột trắng ra rồi lẩn mất.
Hướng gia nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng nhận ra là mình bị lừa. Họ đã chiêu đãi lão đạo sĩ kia bằng đồ ăn ngon trong suốt một thời gian dài, còn thưởng cho lão một đống bạc trắng, thật đáng tiếc. Hướng lão gia nghĩ lại, cảm thấy như tim đang rỉ máu.
Xuân Phong thấy lão đạo sĩ chạy mất, biết rằng để lão chạy trốn thì sẽ là tai hoạ với cô và những người khác. Cô vốn định để Huyền Dịch đuổi theo, nhưng hắn nhất quyết không rời đi, chỉ đơn giản nói là đã có người xử lý lão già đó, nên Xuân Phong cũng không nói nhiều nữa.
“Cô nương, thần y cô nương, trước đây là chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn. Xin hãy rủ lòng thương, cứu lấy con trai chúng ta. Chúng ta đội ơn cô nương.”Hướng phu nhân thấy lão đạo sĩ đã chạy trốn, cũng không đau lòng tiền bạc, vội vàng bước tới cầu xin Xuân Phong.
“Ta nghe nói trước đó nhà bà tìm một nữ nhân gả vào nhà, sau đó khi nàng mang thai thì sẽ lấy m.á.u của nàng cho công tử uống. Việc thương thiên hại lý thế mà các ngươi cũng dám làm sao?” Xuân Phong lạnh lùng hỏi.