Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:24:08
Lượt xem: 100
Người được gọi là Hoàng đạo trưởng nghe những lời có phần nịnh bợ của Hướng lão gia, bình tĩnh cầm chén rượu lên: “Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi, cũng coi như là phúc báo của công tử, Hướng lão gia không cần khách sáo như vậy.” Nói xong, hắn hữu lễ gật đầu.
Hướng lão gia mỉm cười, đang định tiếp tục vuốt m.ô.n.g ngựa, bỗng nhiên có 2 người đáp xuống. Đúng, thật sự là từ trên trời đáp xuống.
Sự kiện đột ngột này khiến cả gian phòng như bị đông cứng.
“To gan, các ngươi là ai? Sao dám đột nhập vào Hướng gia chúng ta. Người đâu, bắt chúng lại cho ta.” Hướng lão gia kinh ngạc, đập bàn gọi người. Hướng lão gia vừa dứt lời, một nhóm gia đinh cầm vũ khí xông vào, bao vây hai người Xuân Phong. Hoàng đạo trưởng đứng bên kia không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn 2 người, trong lòng hắn, cảm giác bất an bắt đầu xâm chiếm. Gia đinh nhận lệnh, lập tức ra tay, xông vào. Chỉ một khoảnh khắc sau, tất cả đều ngã xuống đất rên rỉ. Ngay cả Xuân Phong đứng yên xem kịch cũng không khỏi bất ngờ về tốc độ của Huyền Dịch. Hắn nhanh đến mức cô không kịp nhìn thấy chiêu thức, chỉ kịp nhìn từng người từng người ngã xuống.
Huyền Dịch xử lý xong hết đám người, Xuân Phong mới chậm rãi lên tiếng: “Sao, chỉ có chừng đấy người sao?”
Xuân Phong che mặt, mặc một thân đồ trắng, khí thế nói.
“Ngươi là ai, sao lại đột nhập vào phủ ta?” Hướng lão gia nhìn điệu bộ của Xuân Phong, lại nhìn đám gia đinh lăn lóc, lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo.
“Nghe nói nhà ngươi có người bị bệnh sắp chết, ta là đến chữa cho hắn.” Xuân Phong đứng trong sảnh, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, nhưng mở miệng ra lại là những từ ngữ độc địa.
“Các ngươi đang nói gì vậy? Bệnh sắp c.h.ế.t là ý gì? Ta nói cho các ngươi biết, con trai ta không sao cả, mấy hôm nữa sẽ khỏi bệnh, đừng có mà rủa con ta.” Hướng phu nhân đang đứng, nghe Xuân Phong nói về con trai bảo bối, liền nhảy ra bảo vệ.
“Ồ, thật vậy sao, ngươi chắc chứ? Để chúng ta đi xem chút.” Xuân Phong không để ý đến thái độ của Hướng phu nhân, đi thẳng vào vấn đề.
“Khỏi hay không là việc của nhà ta, không đến lượt ngươi lo.” Hướng phu nhân vẫn kiên quyết, có vẻ họ tin tưởng tuyệt đối vào phương pháp của vị đạo trưởng kia.
“Vậy sao? Nếu ta nói ta nhất định phải chữa thì thế nào?” Xuân Phong liếc nhìn Hướng phu nhân, sau đó bảo Huyền Dịch dẫn đường, trực tiếp đi về phía phòng Hướng thiếu gia.
“Này, này, dừng lại, có ai như ngươi sao? Làm gì có ai chạy xộc vào nhà người ta đòi chữa bệnh như vậy. Này, đứng lại cho ta!” Hướng phu nhân cùng mọi người chạy theo. Nhưng họ đều sợ một thân công phu của Huyền Dịch, cả một đám gia đinh còn không ngăn cản được hắn, nên họ cũng không dám đến gần, chỉ dám đi sau lải nhải. Ồn ào cả một quảng đường, cuối cùng cả đám cũng đến cửa phòng Hướng thiếu gia. Hướng Cẩm Minh đang uống thuốc trong phòng, nghe động tĩnh ở ngoài, liền lệnh cho nha hoàn mở cửa.
Xuân Phong đang định vươn tay gõ cửa, cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong. Cô không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của nha hoàn, đi thẳng vào trong. Huyền Dịch đi sau, đang định mở miệng ngăn cản cô, thấy cô đã đi vào, cũng không nói gì nữa. Chủ tử đã dặn hắn phải đi theo bảo vệ cô nương, đấy là nhiệm vụ duy nhất của hắn.
Nhóm Xuân Phong có 2 người, nhóm Hướng phu nhân có 3 người, thêm 2 nha hoàn trong phòng nữa, căn phòng nhỏ bỗng có chút chật chội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-118.html.]
Xuân Phong vào phòng, cô không vội chẩn mạch mà lại quan sát sơ bộ trong phòng trước. Sau đó, cô cầm bát thuốc hắn đang uống dở lên ngửi. Khi ngẩng đầu lên, thấy trong phòng đầy người, cô chau mày.
“Sao các ngươi lại vào đây? Phòng đầy người như vậy, muốn cho hắn không thở được nữa sao?” Xuân Phong gần như hét lên. Nếu không phải để bóc trần trò lừa đảo của vị đạo sĩ này, bảo vệ đại tỷ, cô cũng không thèm chiếu cố người đàn ông ốm yếu này, nên cô cũng lười hoà nhã với những người khác.
Hướng Cẩm Minh đang nằm trên giường nhìn những người trong phòng, cảm giác có chút bối rối.
“Cha, mẹ, người này là ai?”, Hướng Cẩm Minh nhìn một vòng những người trong phòng, cuối cùng nói với vợ chồng Hướng lão gia.
“Minh nhi à, không sao đâu, tự dưng có 2 kẻ thần kinh này xông vào nhà, đòi chữa bệnh cho con.” Hướng phu nhân vẻ mặt dịu dàng nói với con trai.
Hướng Cẩm Minh nghe mẹ nói, nhìn về phía Xuân Phong và Huyền Dịch.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Chỉ thấy nữ tử kia, dù có đang đeo mạng che mặt, cũng có thể tưởng tượng được dung mạo tuyệt thế đằng sau, nam tử tư thế oai hùng, cả người bừng lên khí chất. Hắn nhìn qua cũng biết được thân thế của 2 người mới đến này không đơn giản. Dù sao họ cũng tự tìm đến, hắn nhìn lại tình trạng thân thể của mình, cũng không từ chối: “Mẹ à, hai người họ cũng đến rồi, để họ xem cho con đi, không sao đâu.” Hướng Cẩm Minh ôn nhu cười.”
Làn da của Hướng Cẩm Minh rất trắng, chính là kiểu trắng xanh nhợt nhạt của người ốm lâu ngày. Đường nét khuôn mặt hắn rất hấp dẫn, lúc hắn cười rộ lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền, dung mạo hắn không phải kiểu đầu tròn tai to của Hướng lão gia, cũng không giống Hướng phu nhân. Xuân Phong thấy nếu hắn không nằm trên giường quanh năm, hẳn cũng đã trở thành nam tử ngọc thụ lâm phong, có khi còn đẹp trai hơn Trần đại ca mấy phần. Túm lại Mặc ca nhà ta vẫn là đẹp trai nhất hehe. Ơ, không, không, mình đến đây khám bệnh cơ mà, suy nghĩ linh tinh cái gì… Xuân Phong lập tức tỉnh táo lại, nói với những người trong phòng: “Được rồi, bệnh nhân đã đồng ý rồi, các ngươi ra ngoài đi, đứng đây làm gì nữa.”
“Không, không ra, chúng ta ra ngoài, nhỡ các ngươi làm gì con trai ta thì sao?”. Hướng phu nhân không cam lòng nói.
“Ta nói, sao bà ngốc vậy, nếu ta muốn làm gì con trai ngươi, thì có phải làm đến mức độ này không? Bà không thấy đám người lúc nãy sao?” Xuân Phong trợn mắt tức giận nhìn Hướng phu nhân. Bà già này không biết là bị ngốc hay bị mù nữa. Với thân thủ của Huyền Dịch, nếu đối thủ là con ma bệnh này, còn cần nàng động tay sao? Vờn c.h.ế.t con ma bệnh này như bóp một con kiến vậy. Không biết với kiểu không biết suy nghĩ này của bà ta, làm sao bà ta làm được Hướng phu nhân, sống sót được ở cái hậu viện này nữa.
Hướng phu nhân vẫn không an lòng, chỉ cho 2 nha hoàn lui xuống: “Kể cả vậy ta cũng muốn ở lại.”
Xuân Phong cũng không thèm để ý đến bà ta nữa, bà ta thích thì để cho bà ta ở lại.
“Thuốc này ai kê?” Xuân Phong lại chỉ vào bát thuốc trên bàn.
“Là Hoàng đạo trưởng kê, là đồ tốt, ngươi đừng có động tay.” Hướng lão gia đi đến, cầm lấy bát thuốc, đau lòng.
“Thuốc này là bần đạo kê, cô nương có ý kiến gì sao?” Hoàng đạo trưởng gật đầu thừa nhận, nhìn Xuân Phong.