Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:22:48
Lượt xem: 104
Nghe đại bá nương nói, lửa giận của mẹ Xuân Phong bùng lên, nhưng theo lễ nghĩa, bà chỉ có thể cố kìm xuống, nói: “Đại tẩu, đừng cố thuyết phục ra nữa, ta sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Hai người quay về đi.”
Lúc này, lại có tiếng gõ cửa. Hoá ra Xuân Vũ đi bàn luận với Hạnh Hoa về mấy mẫu thêu đã trở lại, phát hiện cửa bị khoá trái bên trong nên gõ cửa.
Đại bá nương thấy Xuân Vũ đã quay về, tròng mắt xoay chuyển, quay đầu nói với mẹ Xuân Phong: “Nếu ngươi không đồng ý, cũng nên hỏi qua ý tứ của trưởng nữ nhà ngươi trước đi chứ.”
“Không cần hỏi. Cha chúng đã chết, giờ chuyện hôn sự của chúng đều cho ta quyết định. Mối hôn sự này ta không đồng ý.” Mẹ Xuân Phong vẫn kiên quyết từ chối.
Xuân Phong thấy đây là lần mẹ kiên quyết nhất từ lúc cô đến đây.
Xuân Vũ vừa về đến nhà đã nghe thấy cuộc trog chuyện giữa mẹ và đại bá nương. “Đại bá nương, ta còn chưa muốn kết hôn. Hôn sự của ta là do mẹ ta quyết định, không cần bà lo lắng.”, Xuân Vũ thậm chí còn không hỏi đối phương là gia đình nào, đã trực tiếp từ chối. Cô còn nói bà ta đừng xen vào chuyện của gia đình mình. Điều này khiến Xuân Phong nhìn đại tỷ với ánh mắt khác, không ngờ Xuân Vũ cũng có lúc mạnh mẽ như vậy, còn có ý đả kích đại bá nương. Xem ra việc tẩy não của Xuân Phong đã có tác dụng, những thành viên trong nhà đã dần trở nên mạnh mẽ hơn, tuy biểu hiện chưa được rõ ràng, nhưng cũng đã khác xưa nhiều.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Sự từ chối của Xuân Vũ ngay lập tức làm bà mối lo lắng. Tiền đã sắp đến tay rồi còn bay mất. Bà ta vội bước đến, kéo tay Xuân Vũ: “Cô nương của ta à, ngươi không biết đâu, gia đình đến cầu hôn lần này là một trong những phú gia của trấn chúng ta. Chỉ cần ngươi đồng ý, từ nay về sau cuộc sống quanh ngươi sẽ toàn cẩm y ngọc thực, không cần ở nơi thâm sơn cùng cốc này chịu khổ nữa. Gia đình ngươi cũng sẽ sống thoải mái hơn. Lão gia phu nhân nhà đó cũng là người cực kỳ tốt bụng, họ nhất định sẽ đối xử với ngươi như con gái ruột. Gia đình tốt như vậy, có thắp đèn đi tìm cũng không thấy đâu. Đừng có mà có phúc mà không biết hưởng, có bao nhiêu nhà muốn gả vào đó còn không được đâu.”. Bà ta ba hoa chích choè về Hướng gia, nhưng Xuân Vũ vẫn không hề lung lay. Cô nhìn bà mối nói không ngừng, bụi phấn rơi xuống lả tả, chỉ thấy chán ghét.
Xuân Vũ còn chưa kịp nói, đại bá nương đã lại đi lên: “Xuân Vũ à, sính lễ lần này nhà họ gửi đến là một ngàn lượng bạc, tiền đều đã ở đây, mối hôn sự này mà thành thì sẽ còn có nhiều hơn. Ngươi nhìn xem, mẹ ngươi nuôi 3 đứa con không hề dễ dàng, sao ngươi lại từ chối chứ. Thôi nào, nghĩ lại đi.”
Xuân Phong thực sự không chịu đựng được nữa, trước khi Xuân Vũ kịp nói gì, cô đã lên tiếng: “Cơ hội tốt như vậy, sao đại bá nương không đi đi? Sao lại nỡ nhường cho đại tỷ nhà ta vậy?”
“Nha đầu này, ngươi đang nói gì vậy? Sao ngươi có thể nói như thế về ta chứ. Dù sao ta cũng là trưởng bối của ngươi.” Đại bá nương có chút muối mặt, nói.
“À, quên mất, đại thẩm đã có gia đình rồi, muốn đi cũng không được. Nhưng ta có chút tò mò, người ta cho bà lợi lộc gì mà bà lại tận tâm như vậy? Hướng gia ở trên trấn làm sao biết nhà ta ở tận đây, lại còn biết đại tỷ. Đã là một mối hôn sự tốt như vậy, sao bà không để Lưu Hương đi?”. Xuân Phong mạch lạc phân tích. Đúng vậy, sao một phú gia trên trấn lại có thể để ý đến một thôn nữ nhỏ bé ở vùng núi xa xôi này. Hơn nữa, đại tỷ cũng không thường xuyên ra ngoài, nếu có việc cần đi cũng sẽ hoá trang cẩn thận, làm sao có thể vô duyên vô cớ tìm được mối quan hệ này. Hơn nữa, rõ ràng là Lưu Hương, đại bá nương vẫn luôn sống trên trấn, với tính hám tiền của họ, làm sao họ có thể bỏ qua mối lợi này. Việc này nhất định có ấn tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-112.html.]
Xuân Phong vừa nói xong, đại tỷ và mẹ cũng nghi hoặc. 2 người cùng nhìn chằm chằm đại bá nương, chờ bà ta mở miệng.
“Xuân Phong, ngươi nói gì vậy. Không phải ta thấy mấy mẹ con ngươi sống không dễ dàng nên đang giúp đỡ sao. Dù sao cha ngươi cũng c.h.ế.t rồi, ta thân làm trưởng bối, cũng nên chăm lo cho các ngươi. Thấy có việc tốt như vậy, đương nhiên ta sẽ nghĩ đến đại tỷ ngươi đầu tiên.” Đại bá nương có chút không được tự nhiên, vò vò chiếc khăn lụa trong tay, tròng mắt đảo liên tục.
“Ồ, vậy sao? Vậy chúng ta phải cảm kích sự quan tâm của đại bá nương rồi. Nhưng theo vai vế, không phải Lưu Hương tỷ mới là trưởng nữ trong nhà sao. Trưởng nữ còn chưa kết hôn, làm sao chúng con dám đi trước. Mối lương duyên này nên để dành cho Lưu Hương tỷ sẽ hợp lý hơn. Chỉ cần Lưu Hương tỷ lập gia thất xong, quay lại giúp đỡ nhà con một chút, đấy mới chính là tâm ý của đại bá nương đối với vãn bối chúng ta.” Xuân Phong nghe thấy đại bá nương trợn mắt phân tích, trong lòng đã muốn nôn mấy lần. Ai khiến bà lo chuyện nhà chúng ta chứ. Nếu không phải trước đó bà cướp mấy mẫu ruộng nhà chúng ta, chúng ta sẽ đến mức kiệt quệ, suýt c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét ư? Giờ lại còn đến đây vẫy đuôi?
Những gì Xuân Phong nói thực sự là không có kẽ hở nào, đại bá nương không biết nói gì nữa.
“Đúng vậy, Xuân Phong nói có lý. Nhưng cũng cảm ơn ý tốt của đại bá nương.” Xuân Phong vừa nói xong, Xuân Vũ cũng khách khí nói.
“Chuyện này….”
“Không được. Hướng gia đã chỉ định, nhất định phải là trưởng nữ nhà ngươi, không chấp nhận người khác.” Bà ta còn chưa kịp nói gì, bà mối nghe đến việc đổi người, đã chạy lên cướp lời.
“Sao vậy? Nữ tử nhà khác cũng là khuê nữ, tại sao không được đổi?”, Xuân Phong cau mày khó hiểu.
“Chuyện này….”, Câu hỏi của Xuân Phong khiến bà mối á khẩu.
Bà mối hối hận, đáng ra lúc này bà ta không nên nhất thời sốt ruột mà lỡ lời, hiện đã làm đối phương nghi ngờ, giờ muốn tiếp tục nói dối ắt hẳn là không dễ dàng nữa.
“Có chuyện gì? Trong chuyện này có ẩn chứa bí mật gì nữa?” Xuân Phong nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào bà mối. Xuân Phong cảm nhận được trong chuyện này ắt hẳn có điều mờ ám. Tại sao trong bao nhiêu nữ tử nhà giàu, họ lại chọn đại tỷ nhà mình, lại còn đưa lễ vật tận một ngàn lạng?