Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-11 10:59:13
Lượt xem: 219

“A, có người rơi xuống nước rồi, cứu người, cứu người…”

“Đâu, người đâu?”

“Bên kia, góc kia kìa,”

Mọi người đang hò hét ầm ĩ thì đã có một bóng người lao xuống, bơi về phía người bị nạn. Người bị nạn, do bản năng hoặc có thể là quá sợ hãi, không ngừng vùng vẫy. Người ứng cứu không dễ dàng gì mà túm được cô vào. Gần đến bờ, người ứng cứu gần như dã kiệt sức, mọi người ùa vào giúp đỡ hai người họ đồng thời gọi thầy lang già trong làng.

“Cô gái này ho được nước ra ngoài rồi, nhưng mạch yếu lắm, tỉnh lại hay không phải xem vận may của nó thôi”.

Vào một buổi sáng mấy hôm sau, gió xuân nhẹ thổi mang theo hương hoa thoang thoảng, khiến  người ta chỉ muốn hít một hơi thật sâu không khí yên bình này.

“Đau đầu quá, mình ngủ lúc nào vậy? Hình như bị cảm rồi thì phải?” Xuân Phong tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn than đau nhức, mệt mỏi, uể oải.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ông nội, ông nội ơi?” Cô ngơ ngác kêu, nhưng mãi vẫn không có ai trả lời. Cô cảm giác có gì đó không ổn, thường thì ông nội sẽ luôn ở đây. Khoảnh khắc tiếp theo, sau khi nhìn xung quanh, Xuân Phong thực sự choáng váng. “Đây là đâu vậy? Mình bị bắt cóc ư, nhưng nếu là bắt cóc thì ít nhất cũng phải trói tay vào chứ…”

Cô đang ở trong một căn lều xiêu vẹo, trong lều chỉ có một chiếc giường duy nhất là nơi cô đang nằm, ngoài ra còn có một chiếc bàn gãy, trên bàn có mấy chiếc cốc sứt mẻ. Tự dưng cô cảm thấy cổ họng khô rát. Cô quyết định ra khỏi giường, rót nước uống. Lúc này, cô mới nhận ra quần áo cô đang mặc cũng khác thường nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-1.html.]

Cô kinh ngạc thốt lên “Trời ạ, có khi nào mình xuyên không rồi không? Thật sự là khó tin quá mà.”

Có tiếng bước chân vang lên, một người phụ nữ bước vào. Người này mặc một bộ đồ bạc màu và chắp vá nhưng rất sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, chắc là do ăn uống thiếu chất trong thời gian dài.

      "Phong Nhi, con tỉnh lại rồi. Con làm mẹ lo lắng c.h.ế.t mất. Sao con lại bất cẩn như vậy? Con mà xảy xảy ra chuyện gì thì mẹ biết ăn nói thế nào với bố con chứ”. Nói xong, người phụ nữ tiến đến, nắm lấy tay Xuân Phong, mắt đỏ lên, lén lấy góc áo lau nước mắt.  Nhìn thấy cảnh này, Xuân Phong tự dặn lòng bình tĩnh rồi an ủi người phụ nữ:

“Mẹ ơi, con không sao rồi, sau này con sẽ cẩn thận hơn. Mẹ đừng khóc nữa, chẳng xinh đẹp chút nào.” Xuân Phong nhìn người phụ nữ trước mặt, bà làm cho người ta cảm thấy mềm mại, đáng thương. Bà gầy đến giống như một cơn gió cũng thổi bay được, gương mặt lại vướng chút u sầu, phong thái như Lâm Đại Ngọc, thực sụ là rất xinh đẹp.

“Đứa trẻ này. Mẹ đã già rồi, đã không quan tâm đến vẻ ngoài nữa rồi”

“Trong mắt Phong Nhi, mẹ luôn là người xinh đẹp nhất”

Có lẽ là do tình cảm của nguyên chủ với người mẹ này, cũng có thể là do kiếp trước thiếu tình thương của mẹ, lời này của Xuân Phong là hoàn toàn thật lòng.

Kiếp trước, mới 3 tuổi, ba mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi, kỷ niệm của cô với ba mẹ chỉ là những mấu ký ức nhỏ. Khao khát tình mẫu tử từ sâu trong long trỗi dậy, cô thực sự cảm thấy gần gũi với người phụ nữ này.

 

Loading...