Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:57:35
Lượt xem: 1
Sau một lúc lâu, Tống Tình Tình cũng nhịn không được mà xung phong đứng ra, đi lên biểu diễn một đoạn "Vũ nương" của Thái Y Lâm, hơn nữa còn vừa hát vừa nhảy, nam sinh trong đội hình xem mà phải gầm rú kêu to.
Nghe được tiếng hoan hô chung quanh, Tống Tình Tình không khỏi đắc ý, vì thế theo bản năng liếc mắt nhìn về phía đội hình lớp mình, lại phát hiện tất cả mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, duy chỉ có Giang Cần cúi đầu, điều này làm cho ánh mắt của cô nhịn không được mà ảm đạm đi.
Người con trai này, đến cùng là thích thứ gì?
- Giang Cần, vừa rồi tôi nhảy không đẹp sao? - Tống Tình Tình trở về đội hình, u oán mà hỏi một câu.
- Hả? Đẹp, nhảy vừa cao vừa xa.
- ?
Tưởng Điềm đang vểnh tai nghe hai người nói chuyện, không nín được, trực tiếp cười ra tiếng.
Tống Tình Tình có chút xấu hổ, nhưng lại không hề sinh ra chút oán giận nào.
Nếu là nam sinh gia đình bình thường đối xử với cô như vậy, đó chính là giả vờ, nhưng người ta là phú nhị đại, thật ra cao ngạo lãnh đạm một chút mới có vẻ hợp tình hợp lý.
Nhưng thật ra không phải Giang Cần không muốn xem, mà là Bàng Hải bỗng nhiên gửi tin nhắn cho hắn, nói là đã làm xong bản thiết kế quạt quảng cáo, hiện tại muốn kết nối với bên quảng cáo Thịnh thị.
Điện thoại di động năm 2008, ngoại trừ văn bản và biểu tượng cảm xúc ra thì cái gì cũng không thể gửi, Giang Cần không nhìn thấy đồ họa, không có cách nào xác định bản mẫu có thích hợp không.
Khi nào tiết mục trình diễn tài năng này mới kết thúc?
Không được thì mượn nhẫn thuật WC độn đi.
Giang Cần thu hồi điện thoại di động và chuẩn bị giơ tay, nhưng lại phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều đang hô: sĩ quan cũng lên đi, sĩ quan cũng lên đi!
Sĩ quan dường như cũng bị bầu không khí nóng bỏng này lây nhiễm, vì thế cởi quần áo, lộ ra dáng người khỏe mạnh và làn da màu cổ đồng, tại chỗ biểu diễn một bài cầm địch quyền.
Quyền thế kia, quả thực uy thế hừng hực, cương mãnh hữu lực, đánh cho tân sinh toàn trường nhao nhao trầm trồ khen ngợi.
Sau khi đánh xong bài cầm địch quyền này, sĩ quan túm quần áo lau mồ hôi, ánh mắt lần nữa rơi vào trong đội hình, kết quả hai mắt sáng ngời, lập tức chỉ tay lớp 3.
- Nào, bạn nam sinh giơ tay kia, lên biểu diễn đi.
- ?????
Giang Cần nhìn quanh, phát hiện chỉ có mình giơ tay, mà tất cả mọi người trong bốn đội đều đang nhìn hắn.
Hắn thậm chí thấy được trong ánh mắt Tống Tình Tình và Tưởng Điềm lóe ra sự chờ mong khó hiểu, mà Phùng Nam Thư trong đội kế bên cũng thoáng đứng dậy, dùng con ngươi linh động nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-95.html.]
Không, tôi chỉ muốn đi tè thôi.
Về tài năng.
Tài năng là gì?
Nhưng dưới tình huống như vậy, hắn khẳng định không thể trốn. Nếu nói thưa sĩ quan, tôi muốn đi tiểu, vậy cũng quá mất mặt đi.
Giang Cần nhặt mũ đội lên, ung dung thản nhiên đi ra khỏi đội hình, đi tới bên cạnh huấn luyện viên.
- Tên gì?
- Giang Cần.
- Có tài nghệ gì?
- Báo cáo sĩ quan, tôi sẽ biểu diễn bắt chước.
- Bắt chước cái gì?
- Bắt chước sĩ quan.
Nghe được những lời này, trong đội ngũ lập tức xôn xao.
Sĩ quan vừa mới đánh xong một bộ quyền uy phong lẫm lẫm, không phải quân nhân chuyên nghiệp thì căn bản không thể đánh ra khí thế kia, người này lại có thể bắt chước? Gạt người đi!
Nhưng sau khi sĩ quan nghe được những câu này ngược lại sáng mắt lên, thầm nghĩ Lâm Đại quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, vì thế lập tức lui sang một bên, để lại khoảng trống phía trước cho hắn.
- Bây giờ tôi chính là sĩ quan, lát nữa các cậu nhất định phải nhập vai, tưởng tượng tôi thành sĩ quan. Đây là điều kiện tiên quyết và rất quan trọng, hiểu không?
Đám tân sinh cũng không rõ hắn rốt cuộc diễn cái gì, vì vậy theo bản năng gật đầu.
Vì thế, Giang Cần chắp tay sau lưng đi tới trước bốn đội:
- Tất cả nghe khẩu lệnh tôi, giải tán!
- ????
Vân Mộng Hạ Vũ
Người trong đội hình mơ hồ một giây, tiếp theo phúc chí tâm linh, xách m.ô.n.g lên xông ra ngoài, khắp sân thể dục đều là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Sĩ quan choáng rồi, chạy lên muốn ngăn cản, nhưng bốn đội hình có hơn hai trăm người, ngăn cái nào cũng ngăn không được. Vì thế hơn hai trăm tân sinh ào ào lao ra khỏi sân thể dục, khiến cho những đội hình khác cũng đều choáng váng theo.
Chỉ có Phùng Nam Thư còn ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Giang Cần, dường như còn chuẩn bị thưởng thức hắn đánh quyền, kết quả một giây sau đã bị Giang Cần kéo đi, đảo mắt đã ra khỏi sân thể dục.