Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:57:44
Lượt xem: 4
- Sao cô lại nhắc đến chuyện tiền bạc, chúng ta đang hoàn thành một sản phẩm internet mang tính thời đại, cô như vậy là tục tĩu và tầm thường. - Giang Cần bày ra vẻ uy nghiêm của ông chủ.
- Không phải, tôi muốn trở thành hội viên.
- Hội viên?
Giang Cần hơi sửng sốt, thầm nghĩ giá của hội viên này có chút kỳ quái.
Bây giờ phí hội viên của các trang web lớn gần như đều kết thúc bằng số 9, như 9.9 tệ, 19.9 tệ, 29.9 tệ. Phí hội viên thanh tân thoát tục như 33…
Trong đầu Giang Cần lóe lên một tia sáng trí tuệ.
Đúng vậy, Tô Nại nhất định là đang nói tới hội viên của site video nào đó.
- Học muội, không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao, phải lấy công việc làm chủ, không nên thường xuyên học tập tư thế mới như vậy.
Vẻ mặt Tô Nại buồn bực:
- Không có hội viên, lần nào cũng đứt đoạn. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng xem hết quá trình hoàn chỉnh, cũng không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì!
Khóe miệng Giang Cần co giật một chút:
- Ok ok, thật ra tôi là hội viên, tài khoản của tôi có thể cho cô mượn.
- Vậy… được rồi.
- Nhưng cô không được phép nhìn bộ sưu tập của tôi. - Giang Cần đặc biệt dặn dò một câu.
Tô Nại nhíu mày:
- Tại sao?
- Nói đùa, sở thích và điểm yếu của chủ tịch sao có thể bị nhân viên nắm một năm một mười được? Đó là chuyện rất nguy hiểm.
- …
Thật ra Tô Nại cũng do dự, nếu như mình làm hội viên, vậy mỗi tháng đều phải trả tiền. Nhưng nếu như dùng tài khoản của ông chủ thì có thể miễn phí, nhưng vừa nghĩ tới hai người dùng chung một tài khoản liền có cảm giác bẩn thỉu là sao.
Ài, quên đi, có được có mất, cần gì cứ phải không biết đủ.
Sau khi rời khỏi thư viện, Giang Cần lững thững đi về ký túc xá, kết quả ghế còn chưa ngồi ấm, mẹ đã gọi điện thoại tới.
- Giang Cần, con còn cần mấy cuốn sách cũ đó không? Dưới nhà có người thu gom phế liệu, nếu con không cần thì mẹ đem bán giùm con.
Giang Cần duỗi lưng một cái:
- Mẹ, đừng bán, giữ làm kỷ niệm đi, con không thiếu tiền. Ngoài ra con muốn thẳng thắn với mẹ một chuyện, thật ra hiện tại con đã là triệu phú rồi.
Giọng nói của Viên Hữu Cầm không hề có nhấp nhô nào:
- A, chúc mừng con trai, ngày 11 về muốn ăn món gì, mẹ chuẩn bị trước cho con.
- Con nói thật đấy, mẹ muốn một cái áo len? Con mua hai cái cho mẹ. - Giang Cần bình tĩnh thăm dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-100.html.]
- Mẹ không cần áo khoác, con ở trường chăm chỉ học tập cho mẹ là được, chuyện kiếm tiền có mẹ và ba con. Con cứ cố gắng học tập, chờ sau này tốt nghiệp còn nhiều cơ hội kiếm tiền.
- Vậy nếu con thật sự kiếm được tiền…
- Tiểu tử thúi, con cảm thấy nhà chúng ta nghèo lắm hả? Nghe không, đừng bao giờ nghĩ như vậy, mẹ với cha con là đã quen tiết kiệm, nhưng trong nhà vẫn còn chút tiền. Mẹ nói cho con biết, nhiệm vụ hiện tại của con…
Giang Cần vội ho khan một tiếng cắt đứt quá trình thi pháp của mẹ:
- Mẹ, phí điện thoại liên tỉnh thật sự rất đắt.
- Tút tút tút—
Nghe tiếng tút trong điện thoại, Giang Cần không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thật may, nói thêm một câu nữa là hắn có thể chọc đến mẹ cằn nhằn thêm nửa tiếng đồng hồ. Thế hệ bọn họ, chính là loại tư tưởng này, luôn cảm thấy tài phú trên thế giới này không có chút quan hệ nào với mình, nghĩ cũng không cần nghĩ, nghĩ nhiều một chút chính là ý nghĩ kỳ lạ.
Điều này không khỏi làm cho Giang Cần nhớ tới kiếp trước, lão Trình làm quản lý. Năm đó y dứt khoát từ chức ra biển gây dựng sự nghiệp, kết quả không bồi thường bao nhiêu, sau một năm lại lần nữa trở về làm việc.
Khi đó, ngày nào miệng y cũng lầm bầm một câu: Con người, không bao giờ kiếm được tiền ngoài nhận thức của mình.
Ba mẹ của mình như vậy, đối với những tài phú kia, bọn họ chỉ dám nhìn mà than thở, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nói cách khác, những người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng là vô cùng hiếm. Tầm mắt cao hay thấp cũng là một chướng ngại khó chiến thắng, ngươi không dám nghĩ, ngươi nào có gan đi kiếm tiền?
- Lão Chu, tối nay có việc gì không? - Giang Cần đang ở trong phòng, hô một câu.
Chu Siêu từ trên giường ngồi dậy:
- Không sao, tối nay có hoạt động gì hả?
- Giúp tôi phát tờ rơi trong ký túc xá.
- ?
Giang Cần xách từ dưới gầm bàn lên một túi tờ rơi lớn, đây là tờ rơi làm từ bản thiết kế ban đầu của Bàng Hải. Tuy rằng hiệu quả không tốt bằng quạt, nhưng khẳng định là hữu hiệu, dù sao dùng quạt giá thành bị đẩy lên quá cao, không thích hợp dùng lâu.
Huống hồ hiện tại đã là trung tuần tháng chín, mùa hè dù có nóng hơn nữa cũng sẽ qua đi, đến lúc đó có phát nhiều quạt hơn cũng không có tác dụng trứng gì.
Chu Siêu từ trên giường ngóc đầu dậy, nhìn thoáng qua tờ rơi trong túi:
Vân Mộng Hạ Vũ
- Phát nhiều tờ rơi như vậy sao? Chắc gãy tay tôi mất, cậu phải mời tôi một chầu.
- Cậu muốn ăn gì?
- Hai phần thịt heo kho tàu! - Chu Siêu nói xong liền ngượng ngùng, cảm thấy mình tựa như công phu sư tử ngoạm.
Giang Cần lấy từ trong ví ra ba mươi tệ đưa cho y:
- Ngoại trừ móng giò, tôi cho cậu thêm mười tệ súp vịt.
Chu Siêu lập tức mặt mày hớn hở:
- Cảm ơn Giang ca.
- Nhìn dáng vẻ vô giá trị của cậu kìa.
Giang Cần vừa nói vừa cất ví tiền cất vào túi, thầm nghĩ đẳng cấp của cậu còn kém Quách Tử Hàng, con hàng kia còn trực tiếp kêu nghĩa phụ.