Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 270
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:09:54
Lượt xem: 2
Ông ta cảm thấy cả đời này của mình cũng coi như đủ vốn. Thời điểm còn trẻ, dựa vào khuôn mặt để lừa một người phụ nữ về, tuy rằng hơi ngu xuẩn, nhưng có thể sinh con, còn nghe lời ông ta, dáng vẻ cũng đẹp mắt, ông ta có gì mà không hài lòng.
Sau khi kết hôn được mấy năm, ông ta trở nên nghèo khó, về sau dựa vào gia sản của nhà anh rể, ông ta sống xa hoa được một thời gian.
Đoạn thời gian kia thực sự là muốn đi tiệm cơm thì đi, muốn vào sòng bạc thì vào. Thua cược cũng không cần lo lắng, dù sao cũng không phải tiền của ông ta.
Có thua cũng không hề gì, mỗi tháng hai người họ đều gửi cho ông ta một khoản tiền, so với những công nhân làm việc trong nhà máy kia còn ổn định hơn nhiều.
Năm trước, ông ta nghe nói có một số xú lão cửu được sửa lại án oan, ông ta sợ vợ chồng Ngu Hưng Gia quay về, nên lập tức đánh phủ đầu, bán con gái của họ đi.
Thấp thỏm chờ đợi hai năm, người được sửa lại án oan càng ngày càng nhiều, Ngu Hưng Gia vẫn luôn không có tin tức, trong lòng Hạ Thiên Cao mới thả lỏng một nửa, làm sao biết sẽ xui xẻo như vậy, lại bị bắt vì tội buôn người.
Ngu Hưng Gia nhìn Hạ Thiên Cao, qua một hồi lâu, ông mới nói: "Cái c.h.ế.t của cha mẹ, có thực sự là ngoài ý muốn không?"
Hạ Thiên Cao bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Có phải ngoài ý muốn không? Hạ Thiên Cao bỗng nhớ lại mười ba năm trước. Khi đó đang là thời điểm ông ta trầm mê vào bài bạc nhất. Nhớ cái ngày ông ta đi theo thành viên trong tổ chức đánh bạc kia, trời tối sầm rồi, không còn chuyến xe nào về thị trấn nữa. Ông ta đói đến lả người, phải đến nhà hai ông bà già kia ăn cơm.
Ngay cả khi ăn cơm mà hai ông bà già kia vẫn không im miệng được, cứ luôn miệng lải nhải về tác hại của chuyện đánh bạc. Đặc biệt là bà già kia, lời nói ra khiến ông ta cực kỳ khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-270.html.]
Bà già kia còn uy h.i.ế.p ông ta, nói nếu ông ta vẫn tiếp tục không sửa sai thì sẽ viết thư cho nhà họ Ngu và Vương Tiểu Hà, để họ quay lại trị ông ta.
Ngoài miệng thì Hạ Thiên Cao nhận sai, trong lòng lại hận c.h.ế.t đi được.
Ông ta biết hai ông bà già kia vẫn luôn chướng mắt ông ta, ghét bỏ ông ta là người nông thôn, còn trách ông ta vẫn chưa kết hôn đã để con gái họ mang thai. Nhưng loại chuyện này sao có thể trách mình ông ta cho được?
Cha mẹ ông ta sinh ra ông ta ở nông thôn, ông ta có thể thay đổi được ư? Đó đâu phải chuyện ông ta có thể lựa chọn chứ?
Lại nói đến chuyện có thai trước khi kết hôn, nếu con gái họ có thể giữ chặt lưng quần, ông ta có thể làm cho bà ta có thai à?
Thế mà hai ông bà già kia lại chỉ biết trách mắng ông ta làm hại con gái họ, sao không trách con gái ông ta thấp hèn đi, vẫn chưa kết hôn mà đã để cho ông ta đụng vào rồi.
Đêm đó ông ta không về nhà mà ngủ lại trong sương phòng của nhà họ Vương.
Sau khi tỉnh ngủ, càng nghĩ ông ta lại càng tức giận, lúc đứng dậy đi vệ sinh bỗng nhiên ông ta lại nảy sinh suy nghĩ ác độc, ném một mồi lửa vào đống củi của nhà họ Vương.
Sao ông ta biết được là đống củi kia lại cháy to đến thế cơ chứ, có trách thì trách hai ông bà già kia thấy cháy nhưng không chạy thoát được.