Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:09:52
Lượt xem: 2

Vương Tiểu Hà lại cùng Ngu Thanh Nhàn nói đến nhà họ Vương: "Nếu sau này bên phía ông nội của con đến tìm con, con không cần phải nói chuyện với họ, cứ vờ như họ không tồn tại đi."

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Vậy ông bà ngoại của con thì sao? Họ thế nào rồi?"

Vương Tiểu Hà lắc đầu thở dài: "Mẹ cũng không rõ, chỉ biết là ban đêm phát hỏa, cả nhà đều bị thiêu rụi."

Ngu Hưng Gia đưa tay nắm lấy tay của Vương Tiểu Hà, Vương Tiểu Hà nhìn Ngu Hưng Gia mỉm cười.

Nói chuyện một hồi đã đến tiểu viện*, Hoàng Tiểu Phân đang bận rộn trong bếp, còn Lâm Hoa Sen đang ở trong phòng khách dẫm chân trên máy may đến kêu vang.

Ngu Thanh Nhàn nói ra ý định đến đây của mình cho họ nghe, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen biểu thị đã biết, lúc tiễn ba người ra trước cửa, Hoàng Tiểu Phân dặn dò: "Ba người trên đường cẩn thận một chút."

"Biết rồi, chúng tôi đi nhé."

Trước cổng Cục Cảnh sát có xe ba bánh đi ngang qua, Ngu Thanh Nhàn gọi xe ba bánh lại, đầu tiên khiêng xe lăn và đưa Ngu Hưng Gia lên, sau đó dìu Vương Tiểu Hà lên xe, cuối cùng cô mới ngồi lên.

Người lái xe ba bánh vốn muốn giúp đỡ một tay, kết quả vô ích, anh ta ngồi trở lại ghế lái và cười nói: "Cô gái trông gầy gò nhỏ nhắn, không ngờ sức lực cũng khá lớn đấy."

"Nào có, nào có, tôi làm việc đã quen rồi." - Dù sao trên người có mang linh lực, tuy kiếp này không rèn luyện như ở kiếp trước, nhưng sức lực của cô vẫn rất lớn.

Ngu Hưng Gia hơi mất tự nhiên khi được con gái bế lên xe, nhưng càng nhiều hơn đó chính là cảm giác áy náy và đau lòng.

Giá như lúc trước ông không xảy chuyện thì tốt biết mấy, con gái của ông, đáng lẽ nên được lớn lên trong sự nuông chiều của vợ chồng họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-269.html.]

Vương Tiểu Hà nắm lấy tay của Ngu Thanh Nhàn và ấn cánh tay của cô.

Lái xe không nói thêm gì nữa, chầm chậm lái đến trại tạm giam.

Đến trại tạm giam, ghi thông tin cá nhân xong, họ được đưa đến phòng gặp mặt, một lúc sau Hạ Thiên Cao được đưa đến.

Trên mặt ông ta đầy vết thương, khoảnh khắc nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, hàm răng như sắp nứt ra, còn chưa kịp phát cáu, liền thấy Ngu Hưng Gia và Vương Tiểu Hà đang đứng bên cạnh Ngu Thanh Nhàn.

Sự phẫn nộ trên khuôn mặt còn chưa kịp thu hồi, thì cảm giác sợ hãi, chột dạ chợt dâng lên.

Ngu Hưng Gia nhìn qua Hạ Thiên Cao: "Đã lâu không gặp, Hạ Thiên Cao."

Hạ Thiên Cao ngồi trên chiếc ghế đẩu ở giữa phòng, không nói lời nào, cơ thể còn hơi run.

"Đã nhiều năm như vậy không gặp, anh em đồng hào, Hạ Thiên Cao, ông không có lời gì muốn nói với tôi sao?" - Ngu Hưng Gia tiếp tục nói.

Hạ Thiên Cao không thèm nhìn Ngu Hưng Gia, ông ta cười lạnh một tiếng: "Có gì tốt mà nói? Nếu anh đã trở về, chẳng phải đều rõ hết mọi chuyện rồi sao? Tôi lấy nhà của anh, dùng tiền của anh nhưng không đối xử tốt với con gái anh, chẳng phải anh đã biết hết rồi sao? Sự thật ở đó, tôi có gì để nói nữa."

Hạ Thiên Cao sớm đã dự liệu được ngày này, và khi ngày này đến, sự sợ hãi lúc đầu qua đi, Hạ Thiên Cao ngược lại cảm thấy bình thản.

Loading...