Trà Xanh Mê Người - 44
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:43:23
Lượt xem: 5
Nguy Dịch Dao cũng có mặt dịu dàng, có đôi khi thái giám cung nữ bên cạnh y che miệng cười trộm là vì Nguy Dịch Dao đối xử với Lâm Thời Trà không tầm thường, chứng tỏ y cũng là một người có m.á.u có thịt, là một người bình thường.
Những người đó cũng không sợ y như người ngoài.
Lăng Hoa được mài giũa hơn một tháng mới dâng lên thoại bản.
Lâm Thời Trà xem say sưa, những từ ngữ văn vẻ tao nhã khiến nàng mở mang tầm mắt, nhìn một lát thì ngẩng đầu lên: “Đây là ngươi viết sao?”
Lăng Hoa ấp úng: “Xin, xin chỉ giáo của các ma ma ạ.”
Một cô nương chưa từng trải sự đời như nàng ta làm sao viết ra được những câu chữ thuần thục như vậy. Có điều Lâm Thời Trà cũng không so đo, chỉ cười khẽ ban thưởng cho Lăng Hoa.
Lăng Hoa ôm vàng đi ra ngoài, thầm nghĩ mình không còn là Lăng Hoa ngây thơ trong sáng nữa rồi!
Sau đó nàng ta lặp tức cầm vàng nhờ người mua không ít đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, thành thật mà tận hưởng niềm vui của bản thân.
Sau đó, Lăng Hoa còn nhỏ giọng hỏi Lâm Thời Trà: “Nương nương còn xem thoại bản thô tục không ạ?” Viết thuần thục quá.
Đương nhiên là Lâm Thời Trà muốn, kết quả bị Nguy Dịch Dao phát hiện, tối hôm đó y tự mình ra trận dạy cho Lâm Thời Trà “mười tám ban võ nghệ”.
Một ngày nọ, Lăng Hoa chống cằm nhìn lên bầu trời đêm đầy ưu tư: “Không biết sau này ta còn gả được nữa không?” Nam nhân đều thích nữ tử e lệ đáng yêu, vậy mà hiện giờ nàng ta có thể kể chuyện thô tục khiến đám tỷ muội xấu hổ bỏ chạy, còn mình thì chống nạnh cười ha hả.
Tiểu Đào đứng sau bụm miệng cười khúc khích.
Không lâu sau, trong điện có động tĩnh, Lăng Hoa vội vàng đứng thẳng người, đứng cạnh Tiểu Đào, nhìn Tả thượng thư phu nhân đi ra khỏi điện với vẻ mặt xanh mét.
Chắc chắn là lại bị hoàng hậu nương nương mắng rồi.
Lăng Hoa cảm khái, hoàng hậu nương nương nhà mình quả nhiên uy vũ bá khí, thần cản g.i.ế.c thần, phật cản g.i.ế.c phật, ngay cả phu nhân của trọng thần cũng dám mắng.
Lăng Hoa thò đầu vào trong, nghe thấy nương nương nhà mình đang mỉm cười nói nhỏ một câu: “Đần độn.”
Nàng ta vội vàng hành lễ, sau đó quay sang hỏi Tiểu Đào: “Đần độn là có ý gì?”
Tiểu Đào lắc đầu: “Chắc là khen ngươi?” Bởi vì nương nương đang cười mà.
Thế là Lăng Hoa khen Tiểu Đào: “Ngươi thật là đần độn!”
Tiểu Đào khiêm tốn đáp: “Không không, ngươi còn đần độn hơn ta.”
Sau khi khen ngợi lẫn nhau xong, hai người lại tay trong tay tiếp tục đứng gác.
Tả thượng thư phu nhân trở về phủ, khóc lóc kể lể với thượng thư, nói hoàng hậu mắng mình: “Chàng không biết nàng quá đáng thế nào đâu, dám nhìn thiếp bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi đuổi thiếp đi nữa chứ, nàng quá kiêu ngạo! Dù sao thiếp cũng là thượng thư phu nhân!”
Thượng thư cũng trầm mặt: “Nhưng mà người ta là hoàng hậu đấy! Nàng đừng nói nữa, không so sánh nổi đâu.”
“Chàng xem nàng có chút nào giống hoàng hậu không, ghen tuông đố kỵ, ác độc vô cùng, quả thực là yêu quái biến thành, còn lấy qua ba triều hoàng đế nữa chứ, thiếp thật sự...” Lời còn chưa dứt đã bị người ta bịt miệng lại.
Thượng thư trừng mắt: “Nàng muốn c.h.ế.t sao!”
Tả thượng thư phu nhân cũng bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch: “Thiếp cũng chỉ là tức giận quá thôi mà.”
“Nàng thật quá đáng ghét.” Tả thượng thư phu nhân bị chọc tức đến khóc, càng nghĩ càng cảm thấy lúc nãy không mắng lại Lâm Thời Trà một câu thật quá thiệt thòi.
“Cho nàng một cơ hội để mắng, nàng có dám không?” Thượng thư hỏi.
Tả thượng thư phu nhân nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi khóc lóc nói: “Thiếp không dám, thiếp sợ hoàng thượng c.h.é.m đầu thiếp.”
Thượng thư chỉ biết đưa tay lên ôm trán thở dài.
Lâm phụ sống không được tốt, sau khi Nguy Dịch Dao lên ngôi, y không thăng chức cho ông mà còn giáng chức. Tuy gia sản của Lâm gia khá lớn nhưng ông vẫn u uất mà mời ngự y, đúng lúc giao mùa ông bị nhiễm phong hàn.
Cố Phương Hoa nhìn trúng thời cơ, quyết định ra tay diệt trừ lão già thối tha vướng mắt này. Nàng ta bỏ độc vào thuốc, trước khi ông c.h.ế.t còn nói đứa bé không phải con ruột của ông, bản thân ông vốn đã không thể sinh con từ lâu rồi, khiến ông tức chết.
Lúc Lâm Thời Trà nhận được tin tức, trong lòng cảm thấy khá vi diệu, cách làm này quen mắt thật đấy.
Nàng thầm cười nhạo trong lòng nhưng vẫn tuân thủ lời hứa để Cố Phương Hoa sống những ngày tháng sung sướng.
Về phần Hạ Tầm và Lâm Thời Vy, Hạ Tầm từ quan, dẫn Lâm Thời Vy du sơn ngoạn thủy, ném con cái cho phụ mẫu chăm sóc.
Lần này Lâm Thời Trà lựa chọn ở lại thế giới này cho đến khi Nguy Dịch Dao c.h.ế.t già mới rời đi.
Nếu nàng đã thay thế nguyên chủ lựa chọn một nam nhân để gửi gắm cả đời, vậy nàng phải có trách nhiệm đi cùng y đến hết cuộc đời này.
Âm thanh hệ thống đã lâu không gặp vang lên:
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ “Sủng ái của hoàng đế”, đạt được đánh giá SSS!]
[Chuẩn bị chuyển... Chuyển thành công, kí chủ đã tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo “Nhân khí đoàn sủng”, thay thế nguyên chủ hoàn thành toàn bộ mạch truyện, chúc kí chủ thực hiện nhiệm vụ thuận lợi.]
Cảm giác mất trọng lượng quen thuộc qua đi, Lâm Thời Trà nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán xung quanh.
Đặc biệt là trong không gian yên tĩnh này, âm thanh càng trở nên rõ ràng hơn.
“Woa, đúng là chỉ là giả vờ mà thôi, nhưng sụp đổ hình tượng ngay tại hiện trường ghi hình trực tiếp thế này thì thảm hại quá đấy.”
“Tôi đã tưởng tượng ra cảnh tượng trên Weibo ngày mai rồi đấy ha ha ha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/44.html.]
“Không cần đợi đến ngày mai, bây giờ lên Weibo xem đi, hot search đang lên rất nhanh kìa.”
“Trời ạ, tôi vẫn luôn cho rằng Lâm Thời Trà là một nàng công chúa nhỏ hiền lành dịu dàng, không ngờ lại là một đứa con gái chanh chua đanh đá, khác biệt cũng lớn quá đấy chứ!”
“Những bài đăng đó là như thế nào vậy, công ty bảo kê cho cô ta cũng tốn không ít công sức, giờ thành công cốc rồi.”
“Chậc chậc chậc.”
“Nghe nói trong giới còn đồn đại Tô Lạc Yến và Mạnh Duy Tây đang theo đuổi Lâm Thời Trà cơ mà? Lần này có trò hay để xem rồi.”
Lâm Thời Trà mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một chai nước cam, chai nước bị cô siết đến mức méo mó, cô vẫn luôn cúi đầu, chắc hẳn sắc mặt không được tốt cho lắm.
[Đinh! Nhiệm vụ bắt đầu, hiện kí chủ đang ở trong cơ thể của nữ phụ Lâm Thời Trà, hình tượng của nguyên chủ bị sụp đổ trong buổi ghi hình trực tiếp, cư dân mạng mắng chửi không ngớt, mong kí chủ chuẩn bị sẵn sàng...]
Nhiệm vụ lần này không phải là về tình yêu nhưng mà cũng chẳng tốt hơn trước là bao, sụp đổ hình tượng trong giới giải trí là điều tồi tệ nhất đối với con người, bị toàn mạng mắng chửi đến mức thê thảm.
Bây giờ cũng không có kí ức của nguyên chủ, Lâm Thời Trà chỉ có thể dựa vào những lời bàn tán xung quanh để nắm được tình hình bây giờ, cô ngẩng đầu lên.
Cô cẩn thận nhớ lại, chú ý tới từ khóa “nữ phụ Lâm Thời Trà” mà hệ thống đã nói, chẳng lẽ nam nữ chính của thế giới này là người khác sao?
Nếu vậy, thân phận của Lâm Thời Trà đã rõ ràng, là một nữ phụ độc ác.
“Chỉ có mỗi các người biết nói thôi à? Nhiều chuyện thật đấy.”
Mọi người thấy Lâm Thời Trà mặc một bộ váy lolita màu hồng phấn đáng yêu nhưng lại thốt ra những lời không khách khí chút nào, tất cả đều ngây người.
Tư thế ngồi của cô rất ngoan ngoãn, hai chân khép lại, sau khi đặt nhẹ chai nước cam xuống đất, hai tay lại đặt lên đầu gối, mái tóc đen được cố định bởi chiếc cặp tóc ren màu hồng nhạt, đôi mắt to tròn, cô nghiêng đầu: “Nói nhiều như vậy không sợ cắn vào lưỡi sao?”
Giọng nói cô bẩm sinh đã ngọt ngào như trẻ con.
Nhưng mà câu nói ra lại pha loãng đi sự ngọt ngào đó, khiến cô hoàn toàn khác với lúc trước.
Mấy chiếc máy quay bên cạnh lập tức chuyển hướng, chĩa thẳng vào khuôn mặt của Lâm Thời Trà, cô không hề có chút áp lực nào, chỉ nhíu mày: “Phiền phức, các người tránh xa tôi ra một chút, không phải các người muốn lên hình sao? Cho các người hết đấy!” Co hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Sụp đổ hình tượng cái gì chứ, các người hả hê lắm đúng không, tôi đây muốn giả vờ đáng yêu với các người, các người lại còn không biết điều, đúng là rượu phạt không uống, muốn uống rượu mời!”
Lúc này, trợ lý Tiểu Tranh bên cạnh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Trà Trà, là rượu mời không muốn uống, thích uống rượu phạt.”
Lâm Thời Trà nhíu mày, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, mắng: “Cô câm miệng!” Đạo diễn Mã vuốt vuốt cằm, ngồi trong phòng ghi hình, vẻ mặt đầy hứng thú: “Lâm Thời Trà này thú vị thật đấy, đây cũng là giả vờ sao?”
Phó đạo diễn bên cạnh lên tiếng: “Không giống lắm, ngược lại giống như là sau khi sụp đổ hình tượng thì không muốn giả vờ nữa. Lâm Thời Trà trở về từ châu Âu, nghe nói từ nhỏ đã lớn lên ở bên đó, nói tiếng Trung không tốt lắm.”
Đạo diễn Mã xoa cằm, hứng thú ngồi ở phòng ghi hình: “Vậy cô ta không phải người Trung Quốc sao?”
Phó đạo diễn Tắc ngồi bên cạnh mở miệng: “Người ta là người Trung Quốc, nghe nói là vì bố mẹ cô ta muốn cho cô ta môi trường giáo dục tốt nhất nên cả nhà đã di dân từ lâu rồi. Tuy trong nhà vẫn nói chuyện bằng tiếng Trung nhưng mà ra ngoài đều nói tiếng Anh nên một số thành ngữ, hoặc là những thứ liên quan đến lịch sử, cô ta đều không hiểu, tiếng Trung chỉ dừng lại ở mức độ giao tiếp thông thường thôi.”
Đạo diễn Mã thở dài: “Bố mẹ hại con rồi, nhưng mà thời đại đó sùng bái văn hóa nước ngoài cũng là chuyện bình thường.”
“Đây cũng là một điểm để khai thác, tôi thấy trên Weibo đã bùng nổ rồi đấy, tập này cậu biên tập một chút, tối nay đăng lên Weibo chính thức, tiêu đề phải thật thu hút, cứ viết là “Lâm Thời Trà sụp đổ hình tượng, hóa ra là một đứa mù chữ”.”
Lúc này thời gian đột nhiên dừng lại.
Lâm Thời Trà đang ngồi trên ghế bỗng nhiên tiếp nhận được kí ức và mạch truyện gốc do hệ thống truyền đến.
Sau khi tiếp nhận xong, Lâm Thời Trà nhướng mày, cô sờ sờ lên chiếc cặp tóc ren trên đầu: “Cho nên lần này nguyên chủ lại tự mình hại c.h.ế.t mình sao?”
Từ nhỏ nguyên chủ đã lớn lên ở San Francisco nước Mỹ, ông nội là nhân vật tai to mặt lớn trong giới giải trí, bố mẹ đều là nhân tài kinh doanh. Bởi vì sống ở Mỹ nên hiểu biết về văn hóa đất nước của mình rất ít, môi trường trưởng thành khác biệt, đối với nguyên chủ mà nói, học tiếng Trung giống như là học một ngôn ngữ xa lạ nào đó, còn tiếng Anh thì giống tiếng mẹ đẻ.
Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến bố mẹ của nguyên chủ, nếu như không phải bọn họ muốn nguyên chủ giỏi tiếng Anh, một mực yêu cầu cô từ nhỏ phải coi tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ thì cô cũng không đến mức như vậy.
Sau này về nước, bởi vì hâm mộ ông nội nên quyết định tiến vào giới giải trí, đương nhiên là đã giao hẹn với ông nội là sẽ không công khai thân phận, cho nên có rất nhiều lời đồn đoán về thân phận của cô trong giới.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Cô nghe theo sự sắp xếp của công ty, xây dựng hình tượng “đáng yêu hiền lành”, thu hút được một lượng lớn người hâm mộ nhưng trong một buổi phát sóng trực tiếp, hình tượng của cô đã sụp đổ, từ đó sự nghiệp tuột dốc không phanh, anti-fan ở khắp mọi nơi, bản thân cô lại là một cô gái được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chịu đựng được chuyện này chứ.
Là một trà xanh, khi không còn ai yêu thích thì dù có giả vờ đáng thương thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến người ta thêm chán ghét mà thôi.
Sau này một trong những người theo đuổi cô là nam chính Tô Lạc Yến lại phải lòng nữ chính, cô không cam lòng bị cướp đoạt nên bắt đầu giở trò để quyến rũ Tô Lạc Yến, muốn cướp anh ta về nhưng mà Tô Lạc Yến đã chán ghét cô, làm như vậy chỉ càng khiến anh ta thêm phản cảm.
Cô giả vờ đáng thương, dễ thương, đáng tiếc là chẳng ai thèm quan tâm.
Cuối cùng, cô ủ rũ quyết định trở về Mỹ nhưng mà không may gặp phải tai nạn hàng không, c.h.ế.t trong chuyến bay đó.
Lâm Thời Trà đăm chiêu suy nghĩ: Nam chính là Tô Lạc Yến, nữ chính là Thịnh Phồn.
Rất nhiều người đàn ông đều thích mẫu con gái nhỏ nhắn dễ thương, Lâm Thời Trà hiểu điều đó nhưng mà Thịnh Phồn hoàn toàn không phải kiểu người như vậy.
Tô Lạc Yến có thể yêu cô ấy, xem ra là tình yêu đích thực rồi.
Tiếp nhận toàn bộ kí ức, Lâm Thời Trà cũng nắm được tâm nguyện của nguyên chủ.
Cô không hề lưu luyến chuyện tình cảm, cô chỉ không cam lòng sau khi hình tượng sụp đổ, những người hâm mộ từng nói sẽ yêu thương cô mãi mãi đều biến thành anti-fan.
Cuối cùng cô chỉ có thể mắng thầm một câu trong lòng: Fan hâm mộ đều là đồ móng heo!
Vậy nên, mục tiêu lần này là trở thành “đoàn sủng” của giới giải trí sao?
Dùng chính hình tượng thẳng thắn, đanh đá mà cô đang xây dựng.