Trà Xanh Mê Người - 43
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:41:17
Lượt xem: 4
Toàn bộ hoàng cung, tất cả các cung điện đều được Nguy Dịch Dao cho tu sửa lại một lần nữa. Sau khi bạo quân lên ngôi, Phi Dực Dung của hoàng hậu bị bỏ trống, nàng được sắp xếp ở tại tẩm cung của hoàng đế.
Đương nhiên bởi vì Tử Thần điện đã trải qua hai đời hoàng đế ngự giá nên Nguy Dịch Dao dứt khoát đổi sang tẩm cung khác, tẩm cung này không xa Tụ Huy Điện nơi xử lý chính sự, có tên là Càn Hi điện.
Cung nữ, thái giám, ma ma trong cung trong vòng một tháng đều được triệu tập và huấn luyện xong. Trước đây, tất cả mọi người đều run sợ không dám đến gần vị bạo quân này. Những chuyện y làm sau khi lên ngôi khiến người ta nghe mà kinh hãi.
Từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện vị quân vương nào mà lại tàn bạo, khát m.á.u như vậy. Rất nhiều người lo lắng rằng chỉ cần một hành động nhỏ không vừa mắt y thì lập tức sẽ bị c.h.é.m đầu, cho nên ai nấy đều hết sức cẩn thận.
Kết quả là sau khi vào cung, dần dần mọi người phát hiện dường như cũng không phải như vậy.
Cung nữ Lăng Hoa đang làm việc tại Tụ Huy điện năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, xuất thân cũng không tệ. Chỉ là từ khi tân hoàng lên ngôi đã tuyên bố bãi bỏ tuyển tú, con của các gia đình quyền quý có thể tự do thành thân. Bởi vậy, cơ hội tiến vào hoàng cung trở nên ít hơn rất nhiều.
Cũng có không ít người muốn đưa nữ nhi của mình vào cung làm nữ quan, hoặc là nô tỳ cũng được, chỉ cần có cơ hội được hoàng đế để mắt đến.
Khi mới vào cung, Lăng Hoa cũng có ý nghĩ như vậy nhưng chỉ một ngày sau đã lập tức từ bỏ.
Nàng ta nghĩ cả đời này mình cũng không bao giờ quên được ngày hôm đó quỳ gối ở Tụ Huy điện. Đó là một buổi chiều tà, mặt trời lặn dần về phía chân trời, đại thái giám bên cạnh hoàng thượng khom lưng tiến lên thắp đèn, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Lúc đó, trong lòng Lăng Hoa tràn đầy sự e thẹn và mong đợi, len lén ngẩng đầu lên nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi. Nàng ta thường nghe mọi người nói tân đế tuấn mỹ phi phàm, tính tình dịu dàng, dễ gần.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì cái bóng của y đã bao phủ lấy nàng ta. Cái bóng đó quá cao lớn, bao trùm lấy nàng ta hoàn toàn, khiến nàng ta không hiểu sao lại có cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Lông mi nàng ta run rẩy, không nhịn được len lén ngước mắt nhìn.
Chỉ thấy người nọ nghiêng mặt về phía nàng ta, đường nét khuôn mặt sắc sảo, giống như một bức tranh được vẽ nên bởi một nét bút. Đôi mắt y hơi cụp xuống, nhìn chăm chú vào tấu chương trong tay, sau đó dường như nhận ra ánh mắt của nàng ta, chậm rãi nhìn sang.
Trong khoảnh khắc ấy, Lăng Hoa cảm thấy như có một luồng khí thế mạnh mẽ, như mãnh thú khát m.á.u lao thẳng về phía mình. Cả người nàng ta lập tức cứng đờ, không thể nhúc nhích bởi vì nỗi sợ hãi quá lớn.
“Có chuyện gì?”
Y mở miệng, nhìn chằm chằm nàng ta, lạnh lùng hỏi.
Lăng Hoa sợ đến mức mặt mày trắng bệch, dập đầu xuống đất, cố gắng lấy dũng khí nói: “Hoàng thượng, người... người có muốn dùng bữa tối không ạ?” Không biết nàng ta lấy đâu ra dũng khí, hỏi ra một câu hỏi vô cùng phù hợp với hoàn cảnh lúc đó.
“Không cần, trẫm về Càn Hi điện dùng.” Hoàng thượng lạnh nhạt nói, tiện tay đặt tấu chương lên trên bàn.
Cả người Lăng Hoa ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhất là vào ngày hôm sau, tận mắt chứng kiến một cung nữ khác có ý đồ tiếp cận hoàng thượng, trong lúc mài mực ánh mắt không đứng đắn liền bị đánh c.h.ế.t ngay tại trước Tụ Huy điện. Lăng Hoa lập tức từ bỏ ý định muốn leo lên long sàng. Nam nhân này thật sự rất đáng sợ.
Vết m.á.u loang lổ trên nền đất và vách tường thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của Lăng Hoa.
Đại thái giám bên cạnh hoàng thượng là Lâm Quang nhỏ giọng quát: “Còn không mau lui xuống? Chuyện truyền thiện cho hoàng thượng sau này giao cho ngươi đấy, còn không mau tạ ơn?” Theo ông ta thấy, hoàng thượng không ghét bỏ đuổi nàng ta ra ngoài đã chứng tỏ nàng ta khá là được lòng y rồi.
Lăng Hoa bối rối, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Về sau, Lăng Hoa biết được tính tình hoàng thượng này rất thất thường, thường xuyên tức giận vô cớ. Nói cách khác, nàng ta cảm thấy phần lớn thời gian trong ngày hoàng thượng đều ở trong trạng thái rất dễ nổi giận.
Cung nữ phe phẩy quạt mà lực đạo không đúng cũng sẽ bị y trừng mắt nhìn chằm chằm: “Cút ra ngoài!”
Gần vua như gần cọp, câu nói này in sâu vào trong tâm trí của Lăng Hoa.
Cho đến một lần... nàng ta đi theo hoàng thượng về Càn Hi điện để truyền thiện. Sau đó nàng ta nhìn thấy Lâm hoàng hậu rất được sủng ái. Chỉ là Lâm hoàng hậu chưa bao giờ đến Tụ Huy điện, Lăng Hoa cũng thấy lạ là chưa từng gặp qua nàng.
Sau khi nhìn thấy Lâm hoàng hậu, Lăng Hoa kinh ngạc như gặp tiên. Nàng ta chưa từng thấy nữ nhân nào lại xinh đẹp đến mức phi thực tế như vậy. Vẻ đẹp của nàng vừa thanh thuần, vừa quyến rũ, lại mang theo chút yêu mị. Nàng mặc một bộ váy màu đỏ nhạt, nằm nghiêng người trên giường, lộ ra bàn chân trắng nõn như ngọc.
Lăng Hoa đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Lâm hoàng hậu không hề đứng dậy hành lễ, chỉ lười biếng liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái, sau đó xoay người, giọng nói mềm mại, hơi khàn khàn sau khi mới ngủ dậy: “A Dao, sao giờ này mới về, ta đói rồi.”
Vậy mà hoàng thượng lại cúi người xuống: “Là lỗi của ta.” Y dịu dàng hôn lên trán Lâm hoàng hậu. Sau đó Lâm hoàng hậu đưa tay ôm lấy cổ y.
Đang... đang hôn nhau sao?
Lăng Hoa cảm thấy như mình sắp bốc cháy đến nơi rồi, hận không thể ngay lập tức biến mất khỏi nơi này. Có điều trong lòng lại tràn đầy sự tò mò, ngạc nhiên. Nàng ta chưa từng thấy hoàng thượng đối xử tốt với nữ nhân nào như vậy, lại còn chủ động nhận lỗi.
Nàng ta cúi gằm mặt, nghe thấy giọng nói mềm mại như nước của Lâm hoàng hậu và cả giọng nói nhỏ nhẹ của hai người. Mặc dù không nghe rõ họ đang nói gì nhưng chắc chắn là rất mờ ám.
Trong lòng Lăng Hoa như có hàng ngàn con quạ bay qua. Nàng ta muốn ngẩng đầu lên hóng chuyện nhưng lại không dám, cả người run lên bần bật.
Đúng lúc này, một cung nữ khác đi tới vỗ nhẹ vào vai nàng ta. Lăng Hoa ngẩng đầu lên, cung nữ kia ngẩn người, sau đó bật cười, nhỏ giọng nói: “Ta còn tưởng ngươi sợ hãi đến mức nào, hóa ra lại là thẹn thùng như vậy. Chúng ta ra ngoài thôi, hoàng thượng và nương nương chắc là còn phải một lúc nữa mới dùng bữa.”
Lăng Hoa xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đi theo nàng ta ra ngoài. Sau này nàng ta mới biết người kia tên là Tiểu Đào, là thị nữ thân cận của Lâm hoàng hậu.
Quả nhiên không lâu sau, trong phòng liền truyền đến những tiếng động kỳ lạ. Bên trong đang làm gì, mặc dù Lăng Hoa tỉnh tỉnh mê mê nhưng cũng có thể tưởng tượng được.
Nàng ta đứng canh ở bên ngoài, đầu óc trống rỗng, không dám nhúc nhích.
Căn phòng này cách âm không tốt lắm, thậm chí nàng ta còn có thể nghe thấy cả giọng nói của hoàng thượng, giọng nói của hai người quấn quýt lấy nhau, trầm thấp, dịu dàng.
Y thật dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Lăng Hoa nghi ngờ nam nhân ban ngày ở Tụ Huy điện không phải là cùng một người.
Đây chính là tình yêu sao? Lăng Hoa nhớ đến những câu chuyện tình yêu đầy trắc trở, cảm động trời đất mà mình từng đọc, từng nghe, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Nàng ta chưa từng trải qua mùi vị tình yêu bao giờ, nên cảm động đến mức nước mắt giàn giụa.
Tiểu Đào quay lại, nhìn thấy Lăng Hoa như vậy, ngạc nhiên hỏi: “... Ngươi làm sao vậy?”
“Ta... ta bị tình yêu của hoàng thượng và nương nương làm cho cảm động.” Lăng Hoa vừa khóc vừa nói.
Tiểu Đào: “... Ngươi vui là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/43.html.]
Một tháng sau, gia đình gửi thư vào cung, hỏi han tiến độ leo lên long sàng của Lăng Hoa. Lăng Hoa ôm mặt, mỉm cười viết một mạch ba nghìn chữ, ca ngợi tình yêu của hoàng thượng và Lâm hoàng hậu.
Sau khi người nhà xem thư xong, khó hiểu: “?”
Thậm chí sau này lúc Lăng Hoa rảnh rỗi, còn viết tiểu thuyết về hoàng thượng bá đạo, tàn nhẫn, lạnh lùng, chỉ khi ở trước mặt người mình yêu mới trở nên dịu dàng. Cuốn tiểu thuyết này nhanh chóng được lan truyền trong cung.
Dần dần truyền đến tai của chính chủ.
Lăng Hoa không ngờ mình lại bị đưa đến trước mặt Lâm hoàng hậu.
Trong cung điện nguy nga lộng lẫy, Lâm hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất, ngón tay đeo nhẫn ngọc lướt nhẹ trên cuốn tiểu thuyết, ung dung thong thả. Nàng chống cằm, liếc mắt nhìn cuốn tiểu thuyết vài lần, sau đó thản nhiên nói: “Thiên phú không tồi.”
Lăng Hoa vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Đa tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi.”
Tiểu Đào: “Hả?” Nhỏ ngốc này, không nhận ra là hoàng hậu đang muốn hỏi tội sao? Vậy mà còn tạ ơn?
Lâm hoàng hậu nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp lóe lên chút tinh ranh, giọng nói hơi kỳ lạ: “Ngươi có biết viết... thể loại khác không?”
Lăng Hoa ngây người: “Thể loại khác? Là thể loại gì ạ?”
“Tất nhiên là chuyện phòng the nam nữ.” Lâm hoàng hậu mỉm cười.
Lăng Hoa ngẩn người, sau đó đỏ mặt như gấc chín: “Không...không biết...” Giọng nói nàng ta nhỏ như muỗi kêu.
“Thiên phú của ngươi tốt như vậy, chắc chắn là biết, bổn cung tin tưởng ngươi, lui xuống đi.” Nói xong, không đợi Lăng Hoa kịp phản ứng đã phất tay bảo nàng ta lui xuống.
Lăng Hoa ngơ ngác lui ra ngoài, suýt nữa thì khóc.
Sau bữa tối, Lâm Thời Trà kể lại chuyện này cho Nguy Dịch Dao nghe như một câu chuyện cười. Nguy Dịch Dao suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra Lâm Thời Trà đang nói đến ai.
“Đào Hoa à?” Nguy Dịch Dao không nhớ cái tên này lắm.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Lâm Thời Trà tức giận nói: “Là Lăng Hoa! Nàng ta tên là Lăng Hoa! Người bên cạnh ta là Tiểu Đào! Chàng đừng có mà nhầm lẫn.”
“Chàng cố ý phải không? Giả vờ không nhớ?” Lâm Thời Trà véo tai Nguy Dịch Dao, giả vờ tức giận.
Y kêu lên đau đớn nhưng thật ra Lâm Thời Trà cũng không dùng sức nhiều, y chỉ đang giả vờ đáng thương mà thôi. Quả nhiên một lúc sau y đã phải khai thật.
Làm sao y có thể không phân biệt được Tiểu Đào và Lăng Hoa chứ. Lăng Hoa vẫn luôn ở Tụ Huy điện, sao y có thể không nhớ rõ?
Chỉ là y đang cố ý lấy lòng Lâm Thời Trà, giả vờ như vậy để chứng minh rằng mình chỉ yêu một mình nàng. Cách thức là giả nhưng tình cảm là thật.
Y chỉ muốn nàng vui vẻ.
“A Dao.” Nàng gọi tên y, mỉm cười, gắp thức ăn đưa đến bên miệng y. Y há miệng ăn, vừa nhai vừa khen: “Ngon quá!”
Lâm Thời Trà khẽ cười, đột nhiên giả vờ tò mò hỏi: “Lăng Hoa nhìn xinh đẹp lắm sao?”
Nguy Dịch Dao không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đều có hai con mắt, một cái mũi, có gì đẹp hay không đẹp?”
“Vậy ta cũng giống như vậy sao?”
“Đương nhiên không giống rồi! Ánh mắt của Trà Trà long lanh như nước, sống mũi cao thanh tú, đôi môi hồng hào, mềm mại, dễ gần...”
Mềm mại, dễ gần là như thế nào?
Lâm Thời Trà mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Vậy ta hỏi chàng nhé, nếu như có một nữ tử xinh đẹp động lòng người, vừa khóc vừa nói với chàng rằng: Hoàng thượng đối xử với hoàng hậu thật tốt, không giống như thần nữ, từ nhỏ đã bơ vơ, không nơi nương tựa, không ai yêu thương...”
“Vậy chàng sẽ làm gì?”
Nguy Dịch Dao liếc mắt nhìn nàng, thầm nghĩ nàng muốn đánh mình thì cứ việc nói thẳng, còn ra đề làm gì chứ.
Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng y vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Chém đầu, tiễn nàng ta đầu thai sớm, sớm ngày tìm được nam nhân tốt như ta.”
Lâm Thời Trà nghe xong thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Sao chàng lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy?” Lâm Thời Trà giả vờ trách móc.
“Thương hoa tiếc ngọc gì chứ? Nàng không ăn cơm nữa thì ta kêu người dọn xuống.” Nguy Dịch Dao thản nhiên nói.
“Ăn, ta ăn ngay đây.” Lâm Thời Trà vội vàng trả lời.
Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện, chợt Nguy Dịch Dao nhắc tới Hạ Tầm: “Nàng muốn xử trí hắn ta thế nào?”
Y giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi Lâm Thời Trà.
“Thả đi.” Lâm Thời Trà cũng vậy, vẻ mặt giống hệt y.
Nguy Dịch Dao im lặng một lát, không nói gì.
“Hắn ta và muội muội ta rất tốt, muội muội ta thích hắn ta.” Tuy Lâm Thời Vy không nói ra, cũng rất mơ hồ không rõ lòng mình nhưng Lâm Thời Trà là người ngoài cuộc luôn có thể nhìn rõ.
Chưa chắc Hạ Tầm không có tình ý với Lâm Thời Vy.
“Vậy nàng...” Nguy Dịch Dao há miệng.
“Dao Dao, ngoan nào, Trà Trà chỉ yêu mỗi mình Dao Dao thôi.” Nàng hôn y một cái, lập tức y nghẹn họng, ngay cả lời muốn nói vừa rồi cũng quên sạch sành sanh.
Người ta nói nụ hôn của nữ tử yêu dấu có thể khiến nam nhân mất trí, quả nhiên là vậy.