Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 41

Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:48:52
Lượt xem: 6

Cố tình đợi đến khi có thai ba tháng mới báo, vậy là sợ nàng làm gì đó sao?

 

Lâm Thời Trà chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thai ba tháng coi như đã ổn định. Đáng tiếc nàng không nhỏ nhen đến mức đi làm hại một đứa trẻ vô tội làm gì.

 

Thời gian cứ trôi qua như vậy.

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

 

Sinh thần Kỳ Dạ chuẩn bị cho Lâm Thời Trà được tổ chức vô cùng long trọng, khắp thiên hạ ai ai cũng biết hôm nay là sinh thần của hoàng hậu được sủng ái, lại còn đại xá thiên hạ, trong lòng rất nhiều người đều cảm kích hoàng hậu.

 

Phi tần trong hậu cung thì ghen ghét đến mức nghiến răng.

 

Văn võ bá quan đều vào cung chúc mừng sinh thần hoàng hậu, đương nhiên người nhà cũng được đi cùng. Trong bữa tiệc, Lâm Thời Vy không ngừng nháy mắt với Lâm Thời Trà, muốn biết nàng đã suy nghĩ kỹ chưa.

 

Lâm Thời Trà nhận quà đến mỏi tay, nhân lúc ra ngoài hóng mát nàng mới gặp được Lâm Thời Vy.

 

Nhân lúc hai người đang nắm tay nói chuyện, Lâm Thời Vy nhét một cái hộp gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay vào tay áo Lâm Thời Trà: “Tỷ tỷ, nếu tỷ đã đồng ý thì có thể truyền tin cho muội, cứ nói là tỷ bị bệnh, muội ở bên ngoài sẽ chuẩn bị.” 

 

“Được.” Lâm Thời Trà gật đầu, tay áo rộng che đi cái hộp gỗ, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Thời Vy, mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn ngươi.” 

 

“Cảm ơn gì chứ.” Lâm Thời Vy hơi đau lòng: “Tỷ tỷ, nếu không phải vì muội, có lẽ bây giờ tỷ đã có thể sống thật hạnh phúc.” 

 

Lâm Thời Trà đưa tay búng lên trán Lâm Thời Vy: “Ngươi tự trách mình làm gì, đó là ý của phụ mẫu, không liên quan đến ngươi, bản thân ngươi vốn cũng bị chẳng hay biết gì.”

 

“Tỷ tỷ!”

 

Lâm Thời Vy nhìn Lâm Thời Trà, sống mũi cay cay, nàng ta nhào vào lòng Lâm Thời Trà làm nũng giống như khi còn nhỏ.

 

“Sao vậy?” Lâm Thời Trà ôm Lâm Thời Vy, nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta.

 

“Muội rất thích tỷ.” Lâm Thời Vy nói xong khóe mắt đỏ ửng, chính nàng ta cũng không biết vì sao mình lại muốn khóc, nàng ta ôm Lâm Thời Trà, nhỏ giọng nói: “Muội không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, muội chỉ mong tỷ có thể sống thật vui vẻ, hạnh phúc nhưng bây giờ tỷ không vui, cũng chẳng hạnh phúc. Trước kia ở nhà, ngày nào tỷ cũng cười rất vui vẻ, chúng ta cùng nhau đá cầu, chơi đùa, làm thơ, vậy mà bây giờ tất cả đều thay đổi...” 

 

Lâm Thời Trà nhìn về phía ánh trăng xa xa, rất lâu sau mới nói: “Thời thế thay đổi, con người cũng thay đổi theo.” 

 

Lâm Thời Vy hít mũi, một lúc sau mới nhẹ giọng gọi: “Tỷ tỷ.” 

 

Lâm Thời Trà nhìn theo ánh mắt của nàng ta, nhìn thấy Hạ Tầm đứng ở hành lang phía xa, trong lòng nàng hiểu rõ, hỏi: “Ngươi có yêu Hạ Tầm không?”

 

Lâm Thời Vy lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Muội không biết, muội chỉ biết là muội đã gả cho chàng, sau này sẽ sống với chàng cả đời, thật ra chàng đối xử với muội rất tốt nhưng giữa hai người luôn thiếu một chút gì đó.” 

 

Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa Lâm Thời Trà mới bước xuống hành lang nhưng khi còn cách Hạ Tầm khoảng bảy tám trượng thì nàng dừng lại, nàng không thể đến gần hắn ta, bởi vì trong cung đâu đâu cũng là tai mắt của Kỳ Dạ.

 

Mà Lâm Thời Vy vẫn đứng đợi Lâm Thời Trà ở phía sau.

 

“Đã lâu không gặp.” Lâm Thời Trà nhẹ giọng gật đầu với Hạ Tầm.

 

Hạ Tầm đứng dưới ánh đèn cung đình mờ ảo, chiếc bóng bị kéo dài: “Đã lâu không gặp.” 

 

“Thật ra ta...” Hạ Tầm định nói gì đó nhưng lại thôi, hắn ta không biết phải nói thế nào.

 

“Ta biết, huynh không cần phải giải thích.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/41.html.]

 

Hạ Tầm nhìn nữ tử trước mặt, nàng đã khác xưa rất nhiều, y phục lộng lẫy, mái tóc đen nhánh theo gió, dáng vẻ cũng trở nên dịu dàng hơn nhưng nàng không hề nhìn hắn ta, ánh mắt vẫn nhìn về phía trăng sáng trên cao.

 

“Vy Vy đã nói cho ta biết rồi.” 

 

Cơ thể Hạ Tầm cứng đờ, bàn tay siết chặt, sau đó lại buông lỏng.

 

“Thế sự khó liệu, chúng ta cuối cùng cũng không có duyên phận, Hạ Tầm, huynh hãy buông bỏ đi.” Lâm Thời Trà xoay người, nhìn hắn ta với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Hạ Tầm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rõ ràng đã là mùa xuân ấm áp nhưng hắn ta lại cảm thấy như đang đứng giữa cơn mưa lạnh buốt, khiến trái tim cũng lạnh theo.

 

“Bất kể là huynh có nỗi khổ tâm gì thì trái tim của ta cũng đã c.h.ế.t từ ngày huynh thất hứa rồi.” 

 

“Nó rất đau, đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại, ta vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn, tuyệt vọng lúc đó.” 

 

Trên thực tế, lúc nói những lời này, giọng của Lâm Thời Trà rất bình thản, giống như đang kể chuyện của người khác.

 

Hạ Tầm cảm thấy hô hấp khó khăn, trái tim đau đớn như bị ngàn mũi kim đ.â.m vào.

 

“Hãy đối xử tốt với Vy Vy, quý trọng người trước mắt.” 

 

Nói xong Lâm Thời Trà xoay người rời đi, Hạ Tầm nhìn bóng lưng nàng khuất dần, thật ra sớm nên như vậy, chỉ là hắn ta vẫn luôn không muốn chấp nhận nổi sự thật.

 

Là hắn ta có lỗi với nàng.

 

Dưới ánh trăng, giọt nước mắt chảy xuống trên gương mặt hắn ta sáng lấp lánh.

 

Đêm khuya, nội điện tối om, Lâm Thời Trà vừa tắm xong, Tiểu Đào đang lau tóc cho nàng thì Kỳ Dạ đột nhiên xuất hiện sau bình phong, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.

 

Động tác của Lâm Thời Trà khựng lại, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu Đào, ngươi lui xuống trước đi.” 

 

Tiểu Đào vâng rồi lui xuống, giọt nước trên tóc Lâm Thời Trà không ngừng rơi xuống, thấm ướt tấm thảm lông mềm dưới đất.

 

“Nàng muốn thế nào?”

 

Giọng hắn lạnh lùng.

 

Lâm Thời Trà ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta không muốn thế nào cả, ta biết ngài chắc chắn sẽ cho người theo dõi ta, ta không hề đến gần hắn ta, ngài còn muốn hỏi gì nữa?”

 

“Chẳng lẽ ta không được phép nói chuyện với người khác sao?”

 

Cả người hắn mang theo khí tức lạnh như băng, híp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, một tay nắm cằm nàng, nhấc lên: “Ta nghĩ gì trong lòng nàng tự biết rõ, Lâm Thời Trà, trẫm đối đãi với nàng không tệ.”

 

Lâm Thời Trà hất tay hắn ra, hắn thuận thế buông tay, nàng chật vật ngã về phía sau một cái, tay chống giường, quay đầu nhìn chằm chằm Kỳ Dạ: “Ngài luôn miệng nói ái mộ, yêu thích, có tình cảm đối với ta, là ngài đang gạt ta hay là đang gạt chính mình? Có phải đã lừa ta quá lâu rồi không, đến mức chính ngài cũng tin là mình thật lòng yêu ta?”

 

“Ngài vốn dĩ không yêu ta, kẻ biến thái!”

 

Kỳ Dạ tức giận vô cùng, hắn bóp cổ nàng: “Trẫm hoàn toàn đặt sự sủng ái trên người nàng, thứ không biết tốt xấu!”

 

 

Loading...