Trà Xanh Mê Người - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-25 07:44:13
Lượt xem: 21
Khi lướt qua nhau, Cố Cảnh Đình ngửi thấy mùi hương trên người mỹ nhân vừa đi ngang qua mình, mùi hương không hề nồng, mà lại thoang thoảng, giống như lúc có lúc không, lúc ẩn lúc hiện.
Nước hoa mùi hoa sơn trà.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Cố Cảnh Đình chợt nhớ đến tin nhắn Lâm Thời Trà vừa gửi cho mình, những bông hoa sơn trà ủy mị đa tình, khi được so sánh với thân thể mềm mại của con người, lại có sức mê hoặc giống nhau đến lạ kỳ.
Bàn tay đút trong túi quần của Cố Cảnh Đình hơi siết chặt lại, nụ cười ngạo mạn bên khóe môi vẫn chưa kịp thu lại, anh ta để mặc cho Lâm Thời Trà nép vào cánh tay của Lục Trì từ bên cạnh đi lướt qua anh ta.
“Dễ ngửi đấy.” Cố Cảnh Đình như đang độc thoại vậy, lông mày khẽ động đậy, sắc mặt khôi phục vẻ bình thản.
Lâm Thời Trà lặng lẽ thu ánh mắt của mình lại, hơi cong lên, nụ cười trên môi ngọt ngào mà quyến luyến, ôm chặt lấy cánh tay Lục Trì: “A Trì, bữa tiệc hôm nay là để làm gì vậy? Mà yêu cầu cả người nhà cũng phải đến.”
Lục Trì: “Tiệc đính hôn của thái tử gia Hồng Nhiên, họ không định tổ chức rầm rộ, nên em không biết cũng là điều bình thường.”
Tiệc đính hôn của thái tử gia Hồng Nhiên, sao lại không tổ chức hoành tráng nhỉ?
Lâm Thời Trà tò mò: “Tại sao vậy? Người thừa kế của Hồng Nhiên hình như rất lợi hại, nếu như có tin tức gì, thì bên truyền thông nhất định sẽ đua nhau đưa tin chứ.” Lâm Thời Trà nhăn mũi, bé tiếng lẩm bẩm.
Có vẻ như họ không thích mấy tên săn ảnh, truyền thông cho lắm.
Lục Trì bật cười: “Bởi vì không phải liên hôn gia tộc.” Một câu nói đơn giản đã giải thích rõ ràng.
Lâm Thời Trà ồ lên một tiếng, lập tức háo hức: “Em có thể tìm cô ấy nói chuyện được không?” Rõ ràng Lâm Thời Trà đã hiểu ý Lục Trì.
Người mà thái tử gia Hồng Nhiên muốn cưới không phải là thiên kim của bất kỳ tập đoàn nào, mà lại là một người phụ nữ bình thường, đương nhiên không cần phải tuyên truyền rầm rộ về việc hợp tác liên minh giữ các tập đoàn, không có mục đích thương mại, vì vậy bữa tiệc cũng làm đơn giản hơn rất nhiều.
“Được chứ.” Lục Trì hôn nhẹ lên Lâm Thời Trà. Lâm Thời Trà cũng không phải là tiên kim hào môn nào cả, việc cô tò mò về vị hôn thê cũng là điều bình thường, cô và Lục Trì quen nhau trên bãi biển, sau đó tình cờ biết được hai người vậy mà lại là bạn học đại học.
Khuôn mặt của Lâm Thời Trà lập tức đỏ bừng, cô vội vàng liếc nhìn xung quanh, đúng lúc cửa thang máy mở ra, bên ngoài không có người, cô liền trừng mắt nhìn Lục Trì.
Bà chủ tương lai của tập đoàn Hồng Nhiên, Đồ Đóa.
Nhân vật chủ chốt không phải là Đồ Đóa, mà là em họ của cô ấy, Đồ Duyệt Nhiên., sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, Lâm Thời Trà biết rằng kể từ khi nguyên chủ trở về Đồ Duyệt Nhiên đã luôn nhắm đến, nếu như nguyên chủ không quay về nước, khả năng Đồ Duyệt Nhiên gả cho Lục Trì là rất cao.
Thái tử gia Hồng Nhiên và Lục Trì là anh em có mối quan hệ rất tốt. Đồ Duyệt Nhiên luôn thích Lục Trì, điều đó thái tử gia Hồng Nhiên biết rất rõ, cũng từng không ít lần làm mối cho hai người.
Đồ Duyệt Nhiên đương nhiên vô cùng căm ghét Lâm Thời Trà, cho rằng cô đã cướp mất Lục Trì từ tay mình.
Đây sẽ là một quân cờ tốt.
Lâm Thời Trà cụp mắt xuống, sau đó khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hội trường.
Ở trung tâm hội trường, nhân vật chính được mọi người vây quanh không ai khác chính là Đồ Đóa. Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ, tôn lên vòng một đầy đặn và làn da trắng mịn. Nụ cười duyên dáng cùng lời ăn tiếng nói của cô ấy đều toát lên vẻ thanh lịch. Dù chỉ là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng nhờ thành tích học tập xuất sắc mà từng được đi du học, cô ấy căn bản không hề thua kém bất kỳ ai ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/3.html.]
Người phụ nữ mặc chiếc váy nhỏ màu vàng nhạt đứng cạnh đó là người đầu tiên chú ý đến Lục Trì và Lâm Thời Trà, ánh mắt cô ta dán chặt vào Lâm Thời Trà, đầu ngón tay đang cầm ly sâm panh trở nên tái nhợt.
Đồ Đóa chú ý đến sắc mặt của Đồ Duyệt Nhiên, liền tự nhiên tản những người khác ra.
“Nhiên Nhiên, anh ấy đã kết hôn rồi, em cũng nên từ bỏ thôi, chúng ta cũng đừng quá cố chấp như vậy, được không?” Đồ Đóa hạ giọng an ủi Đồ Duyệt Nhiên.
Đồ Duyệt Nhiên nới lỏng bàn tay đang siết chặt vạt váy màu vàng nhạt, nói: “Em biết rồi.” Cũng không biết cô ta có đồng ý hay không.
Đồ Đóa bất giác thở dài, cũng không biết phải nói gì.
“Cô ấy nhìn quen quen, xinh đẹp như một vì sao vậy.” Đồ Đóa cầm lấy tay Đồ Duyệt Nhiên, nói đùa: “Lục Trì thích cô ấy chứng tỏ cô ấy có ưu điểm vượt trội hơn người khác. Em nên xem xét lại bản thân xem có phải không có những ưu điểm đó không, nên nỗ lực bù đắp, em sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn thôi.”
Đồ Duyệt Nhiên không mấy để tâm đến những lời nói này, cô ta chỉ nhìn thấy Lục Trì đang ôm cô, thì thầm vào tai cô câu nói gì đó, mà khiến hai má cô đỏ bừng, trông hai người thật sự rất thân mật.
Đồ Duyệt Nhiên lại là một người nóng tính, không thể kiền chế nổi, liền trực tiếp đi tới phía đó.
Đồ Đóa bàng hoàng, lo lắng người em họ của mình sẽ gây ra chuyện, chỉ đành bám theo sau: “Này! Nhiên Nhiên!”
“Anh Trì.”
Một giọng nữ đem đầy sự mong chờ vang lên, Lục Trì lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, Đồ Duyệt Nhiên hôm nay ăn mặc rất đẹp.
Lâm Thời Trà chớp mắt vài cái, có chút khó hiểu: “Hả?” Cô không mấy thích cách xưng hô đó, lặng lẽ nhéo sau lưng Lục Trì một cái.
Đến cả lông mày của Lục Trì cũng không hề nhúc nhích gì, anh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Lâm Thời Trà: “Trà Trà, đây là em gái vị hôn thê của Từ liệt, Đồ Duyệt Nhiên. Quan hệ với Từ Liệt cũng khá tốt, nên thỉnh thoảng anh cũng gặp cô ấy vài lần.”
Câu nói này rõ ràng là đang muốn phủi sạch mối quan hệ.
Đồ Duyệt Nhiên mở to đôi mắt, trong lòng tràn ngập cảm giác tủi thân: “Anh Trì, em –” Vừa nói, cô ta vừa định nắm lấy tay Lục Trì để làm nũng.
Nhìn dáng vẻ này xem ra trước khi nguyên chủ về nước, Đồ Duyệt Nhiên đã không ít lần có những hành động làm nũng với Lục Trì như vậy, Lâm Thời Trà vẫn giữ vẻ thản nhiên, giả vờ không nhìn thấy Lục Trì đã giấu tay vào túi quần không để cho Đồ Duyệt Nhiên nắm lấy tay anh.
Thật là thú vị, Lục Trì lại xem cô ta là “em gái”.
Lâm Thời Trà nở nụ cười rạng rỡ: “Hóa ra là như vậy. Chào em, Duyệt Nhiên, chị là Lâm Thời Trà.”
Sắc mặt của Đồ Duyệt Nhiên lập tức thay đổi, cố gắng kiềm chế không hất tay Lâm Thời Trà đưa ra, tỏ rõ thái độ không ưa cô, chỉ chăm chăm nhìn vào Lục Trì.
Lục Trì vừa lúng túng lại không thể né tránh, còn Đồ Duyệt Nhiên dường như không nhận ra, chỉ quan tâm đến sự tủi thân của chính mình.
Lâm Thời Trà cảm thấy có chút ngượng ngùng và khó xử, nhưng cô cũng đã nhận thấy Đồ Duyệt Nhiên dường như có suy nghĩ khác với chồng mình, sắc mặt thay đổi liên tục, cô biết ý thức rụt tay lại, lặng lẽ ôm Lục Trì chặt hơn.
Đồ Đóa cảm thấy xấu hổ, kéo Đồ Duyệt Nhiên, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Xin lỗi Lục phu nhân, em gái tôi không hiểu chuyện cho lắm, hy vọng cô không để ý.”
“A Liệt và Lục tiên sinh có mối quan hệ rất thân thiết, vì vậy em gái tôi cũng tiếp xúc nhiều với Lục tiên sinh, rất quý anh ấy, coi anh ấy như một người anh trai, lại lâu ngày chưa gặp, nên hôm nay em ấy mới có chút vô tư như vậy.