Trà Xanh Mê Người - 3.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 07:44:43
Lượt xem: 20
Đồ Duyệt Nhiên còn muốn giải thích: “Em không có, em không coi Anh Trì là anh trai——”
Chưa kịp nói xong, Đồ Đóa đã véo thật mạnh vào tay Đồ Duyệt Nhiên, Đồ Duyệt Nhiên đau đớn, bị dọa không dám nói câu nào, nước mắt trực trào.
Lâm Thời Trà lúng túng xua tay nói: “Không sao đâu, không sao đâu.” Cô liếc nhìn Đồ Duyệt Nhiên vài lần nữa, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Trì bên cạnh.
Đồ Đóa sao lại không nhìn ra được sự nghi ngờ của Lâm Thời Trà, cô ấy hối hận vì đã đồng ý cho Đồ Duyệt Nhiên tham dự tiệc đính hôn.
Sau khi mọi người rời đi, Lâm Thời Trà giận dỗi Lục Trì, mặc cho Lục Trì dỗ dành bao lâu cô cũng không thèm để ý: “Em gái phải không, vậy thiếu gia Lục rố cuộc có bao nhiêu cô em gái tốt đây.”
Lục Trì hối hận không kịp, lúc trước trong sáu năm Lâm Thời Trà chưa trở về, nếu nói rằng anh chưa kết hôn, lại giữ thân như ngọc vì cô thì cũng chẳng có một ai tin, anh cũng từng chơi đùa, mập mờ với người khác, chẳng qua anh lạnh nhạt vô tình chưa thật sự yêu một ai.
Đương nhiên Đồ Duyệt Nhiên cũng là một trong những đối tượng mập mờ mà anh không từ chối cũng không đồng ý.
Bây giờ trong lòng Lục Trì chỉ có Lâm Thời Trà, anh hận không thể quay về quá khứ tẩn cho bản thân mình một trận vì sự phóng túng của mình, làm sao có thể có những tâm tư khác dành cho Đồ Duyệt Nhiên chứ. Anh thành thật nói: “Anh thừa nhận trước khi gặp em, anh có chút không thật thà, nhưng từ sau khi gặp em thì anh đã không còn như vậy nữa, anh thề chỉ yêu mình em mà thôi, đừng giận nữa mà.” Nói đến câu cuối, Lục Trì cố tình làm ra dáng vẻ đáng thương, anh biết Lâm Thời Trà dễ mềm lòng với cái này nhất.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Lúc đó anh tưởng Lâm Thời Trà sẽ không bao giờ quay lại nữa, cũng có chút sa ngã, nếu không với cái tính giữ mình trước đây của anh, thì làm sao có thể dây dưa với những thể loại bẩn thỉu, hôi hám như vậy.
“Không được.” Lâm Thời Trà ngồi trên chiếc sofa được làm bằng da thật, vừa tức giận vừa ấm ức, “Em không thích ánh mắt cô ta nhìn anh, anh là của em.”
Rõ ràng là cô đang tức giận, không muốn nhìn thấy anh, nhưng tay lại nắm chặt lấy tay anh không muốn anh rời đi, dáng vẻ ghen tuông, đáng yêu này làm trái tim Lục Trì mềm nhũn., “Anh sai rồi anh sai rồi, là lỗi của anh.” Anh sao có thể không nhận sai đây.
“Phì!” Lâm Thời Trà đáng yêu khẽ phì một cái, đứng dậy chỉnh lại váy. “Em đi ra ban công nghỉ ngơi một chút, anh đừng đi theo đấy, hừ.”
Lục Trì vừa yêu vừa bất lực: “Được rồi, em cẩn thận nhé, có gì thì gọi anh.”
Lâm Thời Trà phớt lờ anh, tức giận đi ra ban công.
Lại giận dỗi vặt, nhưng cái cách giận dỗi của cô lại quá đáng yêu. Lục Trì không tức giận nổi, mà lại càng yêu cô hơn.
Vừa vén tấm rèm màu đỏ ra, Lâm Thời Trà nhìn thấy một người đàn ông đứng trên ban công quay lưng về phía bên trong hội trường. Anh ta nghe thấy tiếng động, dùng một tay cầm lấy điếu thuốc đang ngậm môi, khẽ thở ra, khói thuốc phảng phất trong không khí, khiến gương mặt anh ta càng thêm ngang ngạnh: “Cuối cùng cũng ra đây rồi à.”
Lâm Thời Trà dựa vào một bên, cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới khẽ nở một nụ cười, lớp trang điểm thuần khiết trên khuôn mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ đặc biệt.
“Sợ sao?” Cố Cảnh Đình dập tắt điếu thuốc, chậm rãi đưa cánh tay tựa vào bức tường chỗ bên cạnh tai Lâm Thời Trà, ánh mắt lơ đễnh vô tình lướt qua khuôn mặt cô, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi Lâm Thời Trà, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
“Anh nói xem tôi sợ hay không?” Ánh mắt của Lâm Thời Trà nhìn thẳng vào Cố Cảnh Đình, cô ngẩng cao chiếc cổ duyên dáng thanh mảnh, khẽ bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/3-1.html.]
Hai người nhìn nhau năm giây, vào giây phút tiếp theo cả hai đồng thời chuyển động, động tác của họ vừa mãnh liệt lại vội vàng, Lâm Thời Trà thậm chí còn trực tiếp quấn chân cô quanh eo anh ta, cô bị anh ta bế lên lưng tựa vào tường, toàn thân như lơ lửng trên không.
Trong hơi thở của hai người có mùi hương quyến rũ.
Cố Cảnh Đình thấp giọng khẽ cười, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Em đúng là tốn nhiều tâm sức để quyến rũ tôi đấy, tiểu thư Lâm.”
Bàn tay của Lâm Thời Trà tay không an phận, mơn trớn từ n.g.ự.c anh rồi dần trượt xuống phía dưới, thở hổn hển: “Cố tiên sinh có kỹ năng tốt, khiến em vẫn luôn nhung nhớ.” Hai người họ đều hiểu “kỹ năng” ở đây có nghĩa là gì.
“Nhung nhớ tận sáu năm sao?” Cố Cảnh Đình khẽ cười: “Tôi muốn biết Lâm Bạch Tô rốt cuộc là con ai.” Anh ta ghé vào tai Lâm Thời Trà khẽ hỏi.
Lâm Thời Trà sững lại, vẻ quyến rũ và mị hoặc trên khuôn mặt trong nháy mắt tan biến, cô giơ một ngón tay, chọc vào vai Cố Cảnh Đình, đẩy anh ta ra, chân cô hạ xuống đất: “Giữa tôi với anh là một chuyện khác, Cố tiên sinh có vẻ quản hơi nhiều rồi.”
Cô dường như đã mất hứng thú, nở một nụ cười giả tạo: “Tô Tô đương nhiên là con của chồng tôi, nó là người nhà họ Lục.”
“Ồ, thật sao.” Cố Cảnh Đình chăm chú quan sát từng thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt Lâm Thời Trà, trong lòng anh ta đã có câu trả lời.
Nói dối, nếu không cô sẽ không thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Vậy cũng có thể nói rằng, khả năng đứa bé là con anh ta rất lớn.
Lâm Thời Trà thấy Cố Cảnh Đình dường như đã tin, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi nở một nụ cười ngọt ngào đến mức có thể khiến người ta phải phát ngấy: “Haizz, Cố tiên sinh làm hỏng cả bầu không khí rồi, hẹn gặp lại lần sau nhé, chồng em chắc đang sốt ruột tìm em rồi.”
Cố Cảnh Đình khẽ nhếch môi cười: “Được.”
Đang để mắt đến tài sản của nhà họ Lục ư?
Hay do cô hận Lục Trì, nên muốn Lục Trì bị cắm sừng, lại còn đem cả gia sản đưa cô.
Tâm địa của người phụ nữ này... thực sự có chút độc ác. Nhưng cũng có thể hiểu được, nghe nói sáu năm trước Lục Trì từng giam cầm Lâm Thời Trà một khoảng thời gian dài.
Cố Cảnh Đình không ngạc nhiên khi cô hận anh.
Nếu là như vậy, Cố Cảnh Đình thấy khá là thích thú, tâm trạng anh ta cũng thoải mái hơn hẳn. Sau khi Lâm Thời Trà rời đi, anh ta gọi điện, “Phái người theo dõi Lâm Bạch Tô, đừng để thằng bé bị bắt nạt ở trường.”
Lâm Thời Trà cẩn thận tô lại son, sau đó nở nụ cười không tì vết trước gương.
Diễn biến mọi việc đều theo đúng như kế hoạch của cô.
Cố Cảnh Đình đã có phần nào tin việc Lâm Bạch Tố là con của mình, nhưng bước cuối cùng, nếu như không đến bệnh viện kiểm tra anh ta cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng, vì vậy Lâm Thời Trà cũng phải nghĩ ra biện pháp đối phó với việc đó.