Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 28

Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:12:04
Lượt xem: 11

Tin nóng trên Weibo liên tục đổi thứ tự.

 

#Thẩm Mặc biểu diễn#

 

#Thẩm Mặc khóc#

 

#Sự cố biểu diễn của Thẩm Mặc#

 

Tất cả hotsearch về Thẩm Mặc không ngừng tăng lên, người thảo luận trên Weibo cũng không ít.

 

@ Không bị nhiễm Onz: [Hôm nay xem anh trai biểu diễn, nhìn thấy một cô gái ngồi xe lăn đến, có lẽ đây là fan chân chính, nhưng mà bên cạnh cô gái có ba nam sinh rất đẹp trai, lúc đó tôi ngắm đến mức ngây người luôn á huhuhu [Hâm mộ].]

 

Phía dưới kèm theo bốn tấm ảnh, trong ảnh là một nữ và ba nam, nhan sắc mỗi người đều nghịch thiên.

 

Ngay sau đó, video Thẩm Mặc cầm micro khóc không thành tiếng nhưng lại quật cường hát bài hát không thành giọng tại buổi biểu diễn, bị truyền đi khắp internet.

 

Khu bình luận cũng bùng nổ theo.

 

[Bài hát này có ngụ ý gì không?]

 

[Nghe giống như bài hát thất tình vậy á 1551 (1).]

 

[Đứa con gái nào không có mắt dám vứt bỏ anh trai vậy!! Xem tôi vác đao thể hiện võ nghệ với cô ta này!]

 

 

[Không giống thất tình lắm… Mấy cô không để ý tới lời bài hát à? Hình như cô gái này mất rồi…]

 

Bình luận này vừa hiện lên, các fan đều yên lặng kỳ lạ khoảng hai giây.

 

Không thể khinh thường năng lực lùa gà của cư dân mạng, nghe nói là fan chân chính của Thẩm Mặc, cô gái ngồi xe lăn kia đã bị đào ra, đừng nói buổi biểu diễn có camera, cho dù không có, lúc ấy toàn bộ khán đài bên trái trống không, chuyện kỳ lạ này cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của fan.

 

Chưa kể tới cô gái ngồi xe lăn ngồi xem biểu diễn ở đâu.

 

Chỉ là sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, cô gái ngồi xe lăn được ba nam sinh vội vàng đẩy đi.

 

Sau đó một đoạn video được tung ra.

 

@ Không dám yêu chỉ dám hận: [Tôi xem video rất nhiều lần, đây là do một fan cách khán đài bên trái gần nhất vô tình quay được, mấy cô chú ý tay của cô gái ngồi xe lăn đi, đây không giống như đang ngủ đúng không? Buổi biểu diễn ồn ào như vậy, làm sao cô ấy có thể ngủ được.]

 

Blogger đang ám chỉ điều gì, ai cũng có thể hiểu được.

 

Hơn nữa sau khi cô gái ngủ thiếp đi, Thẩm Mặc mới đột nhiên khóc.

 

Có phải thời gian này quá trùng hợp rồi không?

 

[Đừng nói cô gái ngồi xe lăn đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé, nhìn ba nam sinh bên cạnh hình như đều đang khóc, không chỉ có một mình Thẩm Mặc ở trên sân khấu.]

 

[Xin thứ lỗi cho tôi mở mang đầu óc, chẳng lẽ buổi biểu diễn này... là mở cho cô gái này xem sao?]

 

[Hèn gì Thẩm Mặc vừa mới ra mắt không lâu đã lập tức vội vã mở buổi biểu diễn, nhóm fan cũng chưa đông lắm, hóa ra là có nguyên nhân??]

 

Ngay đêm hôm sau, nghe nói là người biết chuyện của bệnh viện cũng đi ra tám chuyện.

 

@ Mỗi ngày mặc áo trắng: [Tôi biết cô gái này, lúc ấy tôi phụ trách phòng bệnh của cô ấy, khi đó Thẩm Mặc còn chưa ra mắt, bệnh của cô ấy rất nghiêm trọng, không thể tiến hành phẫu thuật, bác sĩ khoa chúng tôi nói là sống không qua mùa hè này, khi đó Thẩm Mặc ở trong bệnh viện cả ngày, còn có ba người khác, có lẽ không phải bạn trai của cô ấy, xem ra bốn người đều theo đuổi cô ấy, vốn là một chuyện rất nặng nề, nhưng cô gái này cực kỳ kiên cường, hoặc là nói cô ấy đã sớm chấp nhận chuyện mình sẽ chết, tôi cảm thấy cô ấy rất đáng thương, cô ấy đẹp lắm.]

 

Bình luận này vừa ra, dẫn đến càng nhiều tin tức hơn, liên tiếp không ngừng.

 

@ Nhìn trời: [Thẩm Mặc rất thích cô ấy, cực kỳ thích, lúc ấy Thẩm Hàn Tinh cũng đến bệnh viện thăm cô ấy, nếu như không phải bởi vì bệnh tật, có lẽ bọn họ đã ở bên cạnh nhau rồi. Tất cả bản tình ca của Thẩm Mặc đều viết cho cô ấy, mặc dù nghe rất đau thương…Nhưng tôi muốn nói, đúng là tình yêu có thể cổ vũ một người sáng tác nhỉ, Thẩm Mặc có tài năng quá rồi, tự sáng tác ca khúc, tự sáng tác ca từ, huhuhu.]

 

@ Ngoảnh đầu lại: [Tôi biết tại sao đấy, bởi vì cô gái kia từng nói với Thẩm Mặc rằng muốn đến xem buổi biểu diễn của cậu ấy, vậy nên Thẩm Mặc mới gấp gáp ra mắt, vốn dĩ công ty định thời gian ra mắt của cậu ấy là hai năm sau lận cơ.]

 

@ Tôi là áo trắng: [Thật ra trước đêm buổi biểu diễn của Thẩm Mặc, cô ấy đã không kiên trì được nữa, đêm hôm đó Thẩm Mặc đến bệnh viện, không biết đã nói gì với cô ấy trong phòng bệnh, dù sao lúc đi ra, mắt vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng đã khóc. Sau đó để xem buổi biểu diễn, cô ấy cố gắng chống đỡ, có thể chống đỡ đến tận tối hôm sau, cực kỳ khiến người ta kinh ngạc, bệnh kia rất đau khổ, cô ấy quá giỏi, vất vả cho cô ấy rồi.]

 

[Mấy cô nói xem… Thời điểm rời đi, tâm trạng của cô ấy như thế nào?]

 

[Nghe Thẩm Mặc hát rồi mới rời đi, chắc rất thỏa mãn nhỉ?]

 

[Nhưng cô ấy mới mười bảy tuổi thôi.]

 

[Huhuhu tôi không thể ghét cô gái này, tôi thật sự rất đau lòng cho cô gái này, nhưng tôi đau lòng cho anh trai của tôi hơn, đây là mối tình đầu sao?]

 

[Bốn người theo đuổi đều ưu tú như vậy, tôi nghĩ nhất định cô gái kia rất rất tốt, nếu không anh trai sẽ không thích cô ấy như vậy.]

 

Ngày tang lễ, không có mưa kịch tính như trong phim truyền hình, nhưng cũng không phải trời nắng, thời tiết âm u, mây đen dày đặc, đè nén cơn gió nặng nề.

 

Thẩm Mặc cầm một bông hồng trắng trong tay, lần đầu tiên chính thức mặc âu phục màu đen, cậu ấy đã không ngủ trong nhiều ngày, vẻ mặt bơ phờ.

 

Ngày đông người nhất nhưng Trì Tỉnh lại không đi, sau khi mọi người đi hết, cậu ấy ngồi xếp bằng trước bia mộ suốt đêm, luôn miệng không ngừng, nói lải nhải độc thoại cả đêm.

 

Một tuần sau, thư mới được đưa đến tay Hoắc Dĩ Nam, cậu ấy cũng không biết Lâm Thời Trà đã sớm chuẩn bị đến loại tình huống này, đến cả thư cũng gửi đi rồi, tay cậu ấy che mắt nhắm lại hồi lâu, gân xanh trên trán muốn vỡ tung ra, đó là do cậu ấy cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc gây nên.

 

Mười giây sau, cậu ấy mới dám đi lấy phong thư kia.

 

Bìa ngoài có bốn chữ to: “Gửi bạn thân của mình”.

 

Ngón tay cậu ấy vuốt ve bốn chữ kia, trong lòng tràn ngập cay đắng. Mở thư ra, từng hàng chữ xinh đẹp hiện ra trên giấy:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/28.html.]

[Xin chào Trì Tỉnh, Biên Hành, Trầm Mặc, Hoắc Dĩ Nam.

 

Thấy chữ như thấy người, tin rằng các cậu đã nhớ tới mình, hy vọng hình ảnh của mình trong đầu các cậu không phải là bộ dạng chật vật đau khổ giãy dụa trên giường bệnh.

 

Đôi khi, đến cuối đời, con người mới có thể phân tích ưu và khuyết điểm của bản thân, mình rất vui vì có thể quen biết các cậu, các cậu đã giúp mình không cô đơn, sống trọn vẹn tốt đẹp suốt quãng đời còn lại, mình chưa bao giờ cảm thấy hối hận, lại có đôi khi cảm thấy áy náy.

 

Nhân Nhân nói mình không hiểu sự khác biệt giữa tình yêu và tình bạn, mình nghĩ cô ấy nói đúng, thật sự cho đến thời khắc cuối cùng, mình vẫn không thể phân biệt rõ ràng, vậy nên cân nhắc rất lâu, mình mới viết chữ trên bìa là “bạn”, các cậu là bạn của mình, rất quan trọng đối với mình, mình không thể tưởng tượng được nếu như không có các cậu thì mình sẽ ra sao.

 

Nhưng mình không hy vọng các cậu cứ chìm đắm trong cái c.h.ế.t của mình, thực ra đời người rất dài, có lẽ bây giờ các cậu không thể chấp nhận được cái chết, nhưng đợi đến năm mươi năm, sáu mươi năm sau, các cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện mình chẳng qua chỉ là một đóa hoa dại nhỏ bé không đáng nói trên đường đời của các cậu, rồi các cậu sẽ gặp được hoa hồng thuộc về bản thân thôi.

 

Mình hy vọng các cậu có thể sống thật tốt, mình sẽ mãi mãi theo dõi các cậu ở trên trời.

 

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

Xin hãy chăm sóc bà nội giúp mình nhé, nhờ các cậu.]

 

Ký tên ba chữ: Lâm Thời Trà.

 

Chăm sóc bà nội, trông nom bà nội, cho dù cô không nói thì bọn họ cũng sẽ làm như vậy.

 

Hoắc Dĩ Nam đọc đi đọc lại bức thư này mười mấy lần, sau đó mới giao cho bọn Trì Tỉnh.

 

Bà cụ Lâm cũng có một bức thư giống vậy, trong thư viết rất rất nhiều lời, các loại như chuyện hàng ngày, chặng đường trong lòng mình, Lâm Thời Trà muốn bà cụ Lâm sống thật tốt, bà cụ Lâm ngồi khóc cả đêm trong phòng Lâm Thời Trà, sau đó ôm thư ngủ thiếp đi.

 

Còn có tấm thẻ kia.

 

Đứa nhỏ kia dường như không tiêu một đồng tiền nào, tất cả đều để lại cho bà cụ Lâm dưỡng lão.

 

Đến lúc đó, cha của Lâm Thời Trà bỗng nhiên về nhà, nhắc tới chuyện của cô và Thẩm Mặc, ông ta cười gượng: “À thì, Thẩm Mặc có để lại gì cho Trà Trà không?”

 

Thẩm Mặc là một đại minh tinh mà.

 

Vừa nghe xong, bà cụ Lâm cầm chổi đánh ngay, gào khản giọng với ông ta: “Mày cút cho tao! Tao không có đứa con trai như mày!!!”

 

“Ối ối, mẹ, mẹ đang làm gì vậy, sao mẹ lại đi giúp đỡ người ngoài chứ, chẳng phải công ty gặp chút vấn đề sao? Hay là mẹ xem số tiền trước đây con gửi cho Trà Trà còn không, cứu con chút với?”

 

“Không có cắc nào đâu! Cút!” Bà cụ Lâm đẩy ông ta, cầm chổi đuổi đánh ra ngoài, đóng cửa xong lại ngồi khóc to dưới đất.

 

“Sao tôi lại sinh ra một tên súc sinh như thế hả trời!”

 

Con gái qua đời mà không hỏi thăm câu nào, trong miệng chỉ có tiền tiền tiền.

 

Huống chi số tiền kia là phí nuôi dưỡng mà ông ta nên cấp cho Lâm Thời Trà hàng tháng, bây giờ ông ta lại còn muốn lấy lại!

 

Tiếng khóc càng ngày càng xa, giữa trưa hè, người đã không còn.

 

Mười năm sau.

 

Nhà cao tầng. Xe cộ qua lại không dứt.

 

Trong một nhà kho, một người đàn ông với thân hình cao to, n.g.ự.c đang thở dốc phập phồng, gương mặt sắc bén giống như hai đầu lưỡi d.a.o sắc, một thân trang phục đặc công càng làm nổi bật vẻ điển trai của anh. Mồ hôi nóng chảy xuôi xuống trên trán, cầm s.ú.n.g trong tay, anh kéo cánh tay người nọ, lại vặn trật khớp tay anh ta, anh chĩa s.ú.n.g vào đầu anh ta, trong tiếng hừ lạnh mang theo chút lạnh lùng tàn nhẫn: “Đừng nhúc nhích, s.ú.n.g của tôi không nghe lời đâu.”

 

Gần như dọa người nọ đến mức không khống chế được tè dầm tại chỗ.

 

Sao lại xui xẻo như vậy, để cho đội trưởng đội phòng chống ma túy nổi tiếng, Trì Tỉnh bắt được anh ta chứ! Người đàn ông kia chính là ma quỷ, tội phạm bị anh bắt được, trước khi tiến vào cục cảnh sát sẽ bị anh đánh cho nửa sống nửa chết.

 

Một đám người ào ào tiến vào từ cánh cửa phía sau, người cầm đầu thu s.ú.n.g lại: “Anh Tỉnh, đã tìm được nguyên liệu trong nhà kho bên cạnh, còn có không ít công cụ chế tạo nữa.”

 

Người đàn ông nhướng mày, khoát tay áo, nhẹ giọng nói: “Tập hợp.”

 

“À, rõ, các anh em, tập hợp tập hợp!”

 

Ra khỏi nhà kho, Trì Tỉnh lưu loát cởi áo gile đặc công ra, tiện tay ném lên xe cảnh sát, mồ hôi anh chảy đầm đìa trên trán, anh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang.

 

Lại là một buổi trưa hè như vậy.

 

Điện thoại đột nhiên vang lên, anh lục tìm trong túi, nhìn thấy tên người gọi, khựng lại một chút rồi mới bắt máy.

 

“Alo, tôi vốn tưởng Thẩm Mặc là người khó hẹn nhất, kết quả không ngờ người khó gặp nhất lại là đại đội trưởng Trì.”

 

Trì Tỉnh nhíu mày: “Có rắm thì mau thả, tôi vừa tập hợp đội, cúp đây.”

 

Thì ra người ở đầu dây bên kia là Biên Hành.

 

Đầu dây bên kia trầm mặc hai giây, mới hỏi: “Cậu vẫn còn trốn tránh à? Sắp đến ngày giỗ của cô ấy rồi.”

 

“Gì, trốn cái gì…”

 

“Gặp một lần đi, địa điểm ở lớp 11/3, trường trung học Thủy Lộ số 1, bọn tôi đều đến hết đấy, tôi hy vọng cậu cũng có thể đến.”

 

Lớp 11/3 trường trung học Thủy Lộ số 1, chính là lớp mà năm đó Lâm Thời Trà từng học.

 

“Ba giờ chiều mai.”

 

Nói địa chỉ và thời gian xong, Biên Hành lập tức cúp máy.

 

Trì Tĩnh chầm chậm buông điện thoại xuống, khóe môi giật giật, không nói gì.

 

Đây là con số báo hiệu cho thấy đã đến lúc bạn tiến bộ trong mối quan hệ của mình, cho dù đó là trở nên độc quyền, chuyển đến sống chung với nhau... hoặc thậm chí là kết thúc mọi thứ.

 

 

Loading...