Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 29

Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:12:16
Lượt xem: 12

Trường trung học Thủy Lộ số 1 đã nghỉ hè, bây giờ trong phòng học không có một bóng người nào, thân hình một người đàn ông lạnh lùng mở quạt, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.

 

Gương mặt anh ấy lạnh tanh, dưới cái cằm tinh tế phủ lên một chút ánh nắng nhàn nhạt, đường nét lạnh lùng lại rất dịu dàng.

 

Không lâu sau, một người đàn ông khác lại tới cửa phòng học, anh ấy xoa xoa thái dương: “Vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật trong bệnh viện, suýt chút nữa đến muộn rồi.”

 

Người đàn ông có gương mặt lạnh tanh là Hoắc Dĩ Nam, anh ấy thản nhiên nói: “Không sao, tôi cũng mới tới.” Lời ít ý nhiều: “Những người khác vẫn chưa đến.”

 

Biên Hành đi, tựa vào trước bàn học nhìn xung quanh: “Mười năm không đến, thay đổi nhiều thật.” Anh ấy bùi ngùi nhìn, lại đưa tay đặt lên bàn học bên cạnh Hoắc Dĩ Nam.

 

Vị trí này chắc là của một nữ sinh, tên của một nam sinh được cô bạn ấy dùng bút chì viết lên bàn.

 

“Là thanh xuân của ai đây…” Biên Hành lẩm bẩm, sau đó tự mình nở nụ cười.

 

“Dạo này sao rồi?” Biên Hành quay đầu nhìn Hoắc Dĩ Nam.

 

Hoắc Dĩ Nam không mặn không nhạt đáp: “Cũng tạm, vẫn luôn làm việc bận rộn.”

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

 

“Nghe nói Tiểu Vi mang thai đứa thứ hai rồi.” Biên Hành mỉm cười: “Lần này đến sinh ở bệnh viện của bọn tôi đi.”

 

“Được.” Hoắc Dĩ Nam không có ý kiến.

 

“Vậy còn cậu?” Hoắc Dĩ Nam ngước mắt nhìn Biên Hành.

 

Biên Hành thu tay đặt trên bàn học lại, rũ mắt nhìn một lúc, sau đó mới ngẩng đầu: “Nhớ y tá Tiểu Duyệt khoa của bọn tôi không? Tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn.”

 

Hoắc Dĩ Nam gật đầu, không nói gì nữa.

 

Người thứ ba đến là Thẩm Mặc.

 

Tóc của anh ta được nhuộm nửa đen nửa trắng, tùy ý chỉa ra, trên đầu đội một cái mũ, miễn cưỡng đè lại khí chất khác biệt rõ ràng với người bình thường quanh thân, anh ta đến phòng học, gỡ khẩu trang và kính râm xuống, nói nhỏ: “Anh, lúc đi vào, mém tí nữa tôi bị bảo vệ cản lại rồi.”

 

Biên Hành châm chọc: “Cách ăn mặc này của cậu, không cản cậu thì cản ai?”

 

“Ôi nóng c.h.ế.t tôi rồi.” Thẩm Mặc kéo ghế ra, quay lưng, sải bước qua ngồi xuống, cằm đặt trên lưng ghế: "Trì Tỉnh đâu?"

 

“Không biết rốt cuộc cậu ấy có đến không nữa, tôi đã thông báo cho cậu ấy rồi.” Biên Hành nhún vai.

 

Thẩm Mặc không có ý kiến, anh ta nhìn thấy Hoắc Dĩ Nam, tràn đầy phấn khích nói: “Anh, hôm đó tôi nhìn thấy Chanh rồi, cô bạn nhỏ này cũng đáng yêu ghê, bà nội rất thích con bé.”

 

Chanh là con gái lớn của Hoắc Dĩ Nam, vợ anh ấy là một luật sư, công việc của hai người đều bận rộn, Hoắc Dĩ Nam và ba mẹ vợ luôn bận đi du lịch, nên giao Chanh cho bà nội của Lâm Thời Trà chăm sóc.

 

Xem như cho cho bà ấy một đứa cháu, không đến mức cô độc.

 

Khóe môi Hoắc Dĩ Nam hơi cong lên, một tay chống thái dương: “Cần cậu nói à.” Sau đó nhẹ nhàng liếc anh ta.

 

“Có con gái thì khác thật.” Thẩm Mặc than thở, chống cằm hâm mộ.

 

Biên Hành: “Vậy cậu kết hôn đi.”

 

Thẩm Mặc lắc đầu: “Không được, chưa kể bây giờ tôi còn chưa có bạn gái, chỉ có… Sự nghiệp thăng tiến, hơn nữa, fan của tôi cũng quá…” Nói đến đây, Thẩm Mặc cũng tự cười gượng.

 

Fan nữ của Thẩm Mặc chiếm số lượng lớn trong fan hâm mộ, bình thường chỉ cần anh ta hơi thân thiết với một nữ minh tinh một chút, đối phương đã có thể bị fan của anh ta xé đến mức thừa sống thiếu chết.

 

Trong giới giải trí, fan của Thẩm Mặc được công nhận là giỏi đánh nhau nhất, cũng là não tàn nhất.

 

Ba người nói xong, cuối cùng Trì Tỉnh cũng ung dung đến muộn.

 

Áo T-shirt trắng đơn giản, thấp thoáng có thể phác họa cơ thể mạnh mẽ của anh, hình như là anh vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, trước khi vào phòng học còn xoa xoa vài cái, ngũ quan đẹp trai rạng ngời.

 

Anh tựa vào cửa, huýt sáo một tiếng: “Chào.”

 

“Ấy, anh Tỉnh đến rồi à.” Biên Hành nịnh bợ anh.

 

Trì Tỉnh nhướng mày, khoanh tay lại không nói câu nào, nếu đăng bộ dạng này của anh lên Weibo, chắc chắn có thể khiến đám nữ sinh kia gào khóc loạn lên.

 

“Phát ra sức quyến rũ gì với bọn tôi thế.”

 

Trì Tỉnh nhẹ nhàng đáp lời: “Nói gì vậy, tôi vẫn luôn có sức quyến rũ mà.” Trong đội cảnh sát có một nhóm em gái cấp dưới gào thét, đừng nói là lúc mới tham gia quân ngũ, còn lúc làm huấn luyện viên ở đại học nữa, lúc đó đã là như thế rồi.

 

Nhưng anh vẫn không chọn một người nào, đến nay vẫn độc thân.

 

Anh ngồi thẳng lên bàn học: “Chuyện gì, nói nhanh đi, vất vả lắm mới được nghỉ phép, tôi sắp mệt c.h.ế.t rồi.” Trì Tỉnh vuốt tóc, có quạt thổi cho nên rất nhanh tóc đã khô.

 

Biên Hành bật cười: “Mẹ cậu bảo tôi chọn một y tá xinh đẹp trong bệnh viện cho cậu, để cậu đi gặp thử.”

 

“Đi c.h.ế.t đi.” Trì Tỉnh đạp anh ấy, Biên Hành né sang một bên, tùy ý đùa giỡn.

 

Hoắc Dĩ Nam nhìn bọn họ vẫn mang theo vẻ mặt thản nhiên, anh ấy thấy đã đến lúc mình nên nói chuyện mới lấy một tờ giấy cũ kỹ từ trong túi ra, mở ra rồi đặt lên bàn: “Còn nhớ thứ này không?”

 

Trì Tỉnh nhìn thấy nó, sắc mặt thay đổi, nụ cười trên mặt Thẩm Mặc và Biên Hành cũng biến mất.

 

“Lúc trước tôi sao chép thư thành bốn tờ, mỗi người chúng ta giữ lại một tờ, bản gốc vẫn luôn để trong phòng của Trà Trà, hôm qua tôi đã đi lấy ra.”

 

“Chuyện đến tận bây giờ, tôi cảm thấy người nên giữ lại nó nhất, là cậu, Trì Tỉnh.” Hoắc Dĩ Nam đẩy tờ giấy về phía Trì Tỉnh.

 

Trà Trà.

 

Đã bao lâu không nghe ai nhắc tới cái tên này rồi.

 

Tròng lòng Trì Tỉnh dâng lên sự tức giận khó có thể nói thành lời, anh ngẩng đầu: “Không phải ai cũng giống cậu, có thể nhanh chóng bắt đầu mối quan hệ tình cảm mới, có tận hai đứa con rồi cơ đấy.” Anh mỉa mai.

 

Biên Hành: “Trì Tỉnh!” Anh ấy cản anh lại.

 

“Tôi nói không đúng à?” Trì Tỉnh cười lạnh, nhìn chằm chằm Hoắc Dĩ Nam, cầm tờ giấy viết thư rồi cất vào trong túi.

 

Hoắc Dĩ Nam không tức giận, chỉ nói một câu: “Cô ấy sẽ không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu.”

 

“Liên quan quái gì đến cậu.” Trì Tỉnh kéo ghế dựa, phát ra âm thanh rất lớn, anh không quay đầu lại đã đi mất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/29.html.]

Thẩm Mặc nhìn bóng lưng Trì Tỉnh, môi hơi mấp máy, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Chẳng lẽ Hoắc Dĩ Nam rất bạc tình ư?

 

Anh ấy khựng lại hồi lâu, sau đó mới nói với Thẩm Mặc và Biên Hành: “Chuyện đã qua mười năm rồi, tôi biết các cậu nghĩ gì, không ai ép buộc các cậu quên cô ấy, bởi vì chuyện này quá khó.”

 

“Chỉ là tôi muốn nói cho các cậu biết, cho dù như thế nào, đều nên quý trọng người trước mắt, tôn trọng người mà mình đã có được.”

 

Có một câu nói rất hay, mỗi người bạn gặp sau này, trong lòng đều có người khác.

 

Thế giới của người trưởng thành, rất ít khi hoàn toàn yêu ai một trăm phần trăm.

 

“Tôi không nói cậu phải yêu bạn gái hoặc vợ cậu, nhưng anh phải hiểu rằng, cậu nên thương họ, chỉ cần hiểu điều này, vậy cậu có yêu người ấy hay không cũng không quan trọng.”

 

“Trước khi cô ấy đi, đã muốn các cậu tìm đóa hồng thuộc về mình, các cậu quên hết rồi sao?”

 

Hoắc Dĩ Nam chịu được sao? Chẳng phải đêm nào cũng nhớ cô đến mức đau lòng sao?

 

Chẳng qua anh ấy giấu nhẹm vào trong mà thôi.

 

Tình cảm của anh ấy không ít hơn bất kỳ ai, chỉ là anh ấy lý trí, hiểu chừng mực.

 

Khóe môi Biên Hành giật giật: “Tôi biết rồi.” Anh ấy nhớ tới Tiểu Duyệt, lại nhớ tới Lâm Thời Trà.

 

Trì Tỉnh ném lon bia đã uống cạn về phía hàng rào sân thượng, lon bia đập trên mặt đất xi măng, phát ra tiếng vang.

 

Anh vừa uống vừa xem bức thư kia, giấy viết thư đã ố vàng, có vài chữ còn khá mờ, có thể thấy nó đã tồn tại rất lâu. Nhìn một chút, anh lại chảy nước mắt.

 

Anh chật vật lau khóe mắt, nhét giấy vào túi.

 

“Chẳng phải là chấp nhận hiện thực thôi à, ai nói ông đây trốn tránh.” Trì Tỉnh ngửa đầu uống một hớp bia.

 

Dòng chữ của cô không ngừng xuất hiện trong đầu.

 

[...Mình không hy vọng các cậu đắm chìm trong cái c.h.ế.t của mình, sinh mệnh con người rất dài… Rồi các cậu sẽ gặp được đóa hồng thuộc về các cậu thôi… Mình hy vọng các cậu có thể sống thật tốt, mình sẽ mãi mãi theo dõi các cậu ở trên trời…]

 

Trì Tỉnh không biết rốt cuộc bản thân có say hay không, dang tay nằm trên đất.

 

Mẹ Trì Tỉnh gọi điện thoại tới, đỗ chuông hơn mười tiếng anh mới bắt máy.

 

“Con trai à, dì của con đã giới thiệu cho con một cô gái, mẹ vừa mới nhìn ảnh chụp, trông rất xinh đẹp, con bé làm biên tập viên ở công ty văn hóa, hôm nào con rảnh thì gặp mặt con bé một lần, xem thử cảm giác được không nhé? Nếu không được thì mẹ cũng không ép con.”

 

Trì Tỉnh im lặng hồi lâu, nhìn bầu trời xanh mây trắng phía sau lon bia, giọng khàn khàn: “Vâng.”

 

“Con, con đồng ý sao!”

 

“Con đồng ý.” Nói xong, Trì Tỉnh cúp điện thoại.

 

Là nên nhìn về phía trước, mười năm yêu cậu nhất đó, cuối cùng cũng phải trôi qua.

 

Đây là điều cậu muốn thấy đúng không?

 

Trà Trà.

 

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ [Vườn Trường Luyến Ái], đạt được cấp đánh giá SSS!]

 

Lâm Thời Trà rút ý thức ra, đứng xoa đầu trong thức hải, đưa bản thân vào cơ thể nguyên chủ sẽ ảnh hưởng đến bản thân, chẳng qua không ngờ lại ảnh hưởng nặng như vậy, nói thật, cô chỉ là đang diễn vai nguyên chủ, cô sẽ làm thế nào, cô sẽ nói thế nào.

 

Nhưng cốt truyện này thực sự quá bi thương rồi.

 

Lâm Thời Trà thở dài.

 

[Chuyển tiếp nhiệm vụ hoàn tất, kí chủ cần thay thế nguyên chủ trong [Hoàng Sủng] hoàn thành toàn bộ cốt truyện, chúc nhiệm vụ của bạn thuận lợi.]

 

Cảm giác mất trọng lượng quen thuộc kéo tới.

 

Lâm Thời Trà cảm giác được có một bàn tay vuốt ve bàn chân ngọc ngà của nàng, chân ngứa ngáy, nàng rụt ngón chân lại, mở mắt.

 

Nam tử vấn ngọc quan đập vào mắt, áo bào đen hơi lệch, lộ ra bờ ngực, y nằm nghiêng trên chiếc giường mềm mại, một tay sờ chân ngọc của nàng, mắt hoa đào cong lên, cười như không cười, trông cực kỳ quyến rũ.

 

Dung nhan này nghịch thiên thật đấy.

 

“Hôm nay nương nương có hài lòng không?”

 

Giọng nói dịu dàng dễ nghe, tựa như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, Lâm Thời Trà phát hiện tư thế của nàng và y có chút mập mờ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chống cằm, khóe mắt hơi cong lên, không nói câu nào.

 

Lúc này, âm thanh hệ thống vang lên.

 

[Ting… Khởi động nhiệm vụ, hiện tại ngài đang tồn tại trong cơ thể của nữ chính Lâm Thời Trà ở dị thế, lúc này thích khách, thư cầu thân của Nhiếp Chính Vương đã bị phát hiện, Hoàng Thượng đang nổi giận đùng đùng đến tẩm cung của ngài, mời ngài giấu Thái tử đang ở trên giường thật kỹ, bắt đầu đếm ngược…]

 

Sắc mặt Lâm Thời Trà cứng ngắt, dừng động tác lại.

 

Osin hả?????????????????

 

Không ngờ nam nhân có ý đồ quyến rũ mình trên giường, l.i.ế.m chân nàng là Thái tử?!

 

Yêu đương lén lút kiểu gì mà tới nhi tử của Hoàng Thượng dữ vậy?

 

Lâm Thời Trà không nhanh không chậm nói: “Thái tử điện hạ, phụ hoàng của chàng đến rồi, chàng trốn trước đã.” Nàng không hoảng hốt chút nào, có tỳ nữ hốt hoảng tiến vào, thu dọn y phục và giày tất của Thái Tử, sau đó ôm đi vào trong.

 

“Quý phi nương nương, Hoàng Thượng sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh lên.” Tỳ nữ sắp khóc đến nơi rồi, nếu không phải bởi vì Thái tử uy hiếp, thì nàng căn bản không dám làm loại chuyện này.

 

Bên ngoài Phi Dực Cung.

 

Nam nhân với thân hình cao to cường tráng, vừa nhìn đã biết, trước khi đăng cơ hắn là một hoàng tử giỏi võ. Lông mày hắn như đao gọt, ánh mắt sắc bén bức người, cầm hai tờ giấy trong tay, nổi giận đùng đùng.

 

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!” Tiểu thái giám ra vẻ muốn quỳ xuống thỉnh an, sắc mặt trắng bệch.

 

Hoàng Thượng đạp một phát lên vai hắn ta: “Cút đi!” Một đạp đá văng tiểu thái giám ngã xuống đất, thở hồng hộc.

 

“Lâm Thị!!” Tiếng gầm giận dữ giống như rồng gào to lên, sắc mặt hắn xanh mét.

Loading...