Trà Xanh Mê Người - 2.1
Cập nhật lúc: 2024-10-23 08:28:30
Lượt xem: 16
Trong đêm tối Lâm Thời Trà nằm trên giường, đôi mắt bình tĩnh nhìn lên trần nhà suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.
Sau đó suốt một tuần Lâm Thời Trà không bước ra khỏi phòng ngủ dù chỉ một bước, thậm chí Lục Trì còn mang công việc ở công ty về nhà, cũng ở trong phòng ngủ với Lâm Thời Trà không rời một bước, anh tự tay thay quần áo, cho cô ăn, chải tóc, mang giày thậm chí còn dịu dàng kể chuyện cho cô nghe dưới ánh mặt trời.
Từ trên xuống dưới trong nhà họ Lục hầu hạ Lâm Thời Trà ngày càng cẩn thận hơn.
Hai ngày sau, chủ tịch Lục Thị vì chăm sóc vợ bị bệnh nên vắng mặt trong cuộc họp công ty được đăng lên trên các trang tin giải trí, thậm chí còn có tin đồn trong đêm khuya Lục Trì lái xe đi hết nửa thành phố để mua món vợ mình thích ăn, đây trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong bữa ăn.
Ngày càng có nhiều cô gái ghen tị với Lâm Thời Trà không chỉ được gả vào một gia đình giàu có, mà còn có một người chồng hoàn hảo.
Lâm Thời Trà nhìn tài khoản Weibo của mình, mỗi ngày đều có rất nhiều fan nữ gửi lời chúc cho cô và Lục Trì, cô tự hỏi nếu họ biết bộ mặt thật của Lục Trì thì không biết họ có còn hâm mộ không?
Lục Trì luôn ở bên cô không phải vì không thể rời xa mà là một loại kiểm soát giam cầm khác, cô ở trong phòng ngủ không ra ngoài không phải vì cô không muốn ra ngoài mà là do Lục Trì không cho cô ra.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Bây giờ anh tốt hơn nhiều rồi, không còn trực tiếp giam cầm cô nữa còn chăm sóc cô rất tốt, phải biết rằng sáu năm trước thậm chí Lâm Thời Trà còn bị bắt đeo cả xích chó và phải ngủ trong chiếc lồng sắt lạnh lẽo.
Trái tim Lâm Thời Trà đã chết, sau khi chịu đựng bao nhiêu đau khổ cô quyết định trở thành trà xanh, trở thành một cô gái khôn khéo chờ đợi cơ hội trả thù, đáng tiếc mạng sống của nguyên chủ đã chấm dứt trong vụ tai nạn xe đó.
Vào một buổi chiều nọ, cuối cùng Lục Trì cũng đề nghị đi ra ngoài, anh dịu dàng cúi người xuống gần Lâm Thời Trà, vén những sợi tóc bên tai cô ra sau, hôn lên khóe môi cô rồi nói: “Tối nay có một buổi tiệc rượu, ai cũng có phu nhân đi cùng.” Nói đến đây anh tủi thân nhìn Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà ngại ngùng quay mặt đi, tay nắm lấy góc áo của Lục Trì nói: “Anh, anh có em đi cùng mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/2-1.html.]
Lục Trì khẽ cười, ôm nhẹ Lâm Thời Trà vào lòng nói: “Mong em mãi mãi ở bên cạnh anh.”
“Đương nhiên rồi.” Lâm Thời Trà dựa vào n.g.ự.c anh, vòng tay qua cổ anh làm nũng: “Vậy anh bế em đi thay đồ nha~” Giọng nói của cô mềm mại, còn có chút ngọt ngào.
“Ừ.”
Lục Trì bế Lâm Thời Trà lên, trong mắt Lâm Thời Trà chỉ có một mình Lục Trì, đôi mắt cô lấp lánh: “Em cảm giác như mình đã yêu A Trì trước đó từ rất lâu rồi, liệu kiếp trước chúng ta có phải là vợ chồng không?” Nói xong Lâm Thời Trà cười tươi, nép vào lòng Lục Trì, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Lục Trì nghe cô nói vậy, cơ thể bỗng cứng đờ nhìn Lâm Thời Trà, nhưng nửa giây sau đã nhanh chóng trở lại bình thường, nói đùa: “Đúng vậy.”
“Không chỉ ở kiếp trước mà ở cả kiếp trước nữa chúng ta chắc chắn cũng là vợ chồng, nếu không sao anh lại yêu cô gái đáng yêu này ngay từ cái nhìn đầu tiên?”
Cô gái nhỏ trong lòng anh cười tươi, đôi mắt lấp lánh ánh lên sự tự hào: “Đương nhiên rồi, mọi người đều ghen tị với em, nói là em đã gã cho tình yêu.” Khuôn mặt cô ửng hồng.
Lục Trì không nhịn được hôn nhẹ lên mũi cô, anh biết bây giờ Lâm Thời Trà đã quên hết ký ức từ khi họ quen nhau, có nghĩa là cô vẫn nghĩ mình chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn ngây thơ đáng yêu như thời thiếu nữ, thích làm nũng với anh như một cô gái nhỏ mãi không lớn.
Đúng vậy... Lục Trì và Lâm Thời Trà gặp nhau khi cả hai mới mười bảy tuổi, họ gặp nhau ở bãi biển, lúc đó thời tiết không đẹp, thậm chí còn sắp có mưa. Trùng hợp cả hai đều có tâm trạng không vui đang đi dạo bên bờ biển, sau khi trời đổ mưa họ đều bị ướt như chuột lột.
Sau đó bọn họ cứ thế tự nhiên phát triển thành quan hệ yêu đương, thậm chí họ còn đính hôn, nhưng những chuyện xảy ra sau đó rất hỗn loạn.
Lục Trì lạnh lùng cúi đầu chờ Lâm Thời Trà thay quần áo, anh đang suy nghĩ mình phải trân trọng cô hơn, lần này nhất định sẽ không buông tay nữa.
Lâm Thời Trà ngắm nhìn mình qua tấm giương chạm sàn trong phòng ngủ, chiếc váy trễ vai màu trắng tinh càng làm nổi bật vẻ đẹp quyến rũ của cô, cô mỉm cười nhìn vào gương.